Nguyễn Tri Hạ hai tay ôm vai, ngồi xổm trong định nghỉ mát, nhưng vẫn không thể ngăn mưa
gió bên ngoài tạt vào cơ thể mảnh mai của cô.
Lạnh quá...
Vào tháng này, buổi tối ở đây vẫn còn rất lạnh, hơn nữa bây giờ lại có mưa, Nguyễn Tri Hạ mặc không nhiều lắm nên đã rét run cầm cập.
Lạnh đến thấu xương, lạnh đến nỗi khiến con người ta như chết lặng.
Thậm chí, trong đầu Nguyễn Tri Hạ còn hiện lên suy nghĩ, chi bằng cứ thế biến mất cho rồi.
Từ lúc ra đời, ngoại trừ mẹ, còn lại chẳng có ai thích cô. Người đàn ông mà cô gọi là ba kia, mỗi lần nhìn thấy cô đều chỉ để lộ ánh mắt chán ghét.
Nhớ tới ánh mắt nhìn cô như nhìn thứ gì đó vô cùng bẩn thỉu của Nguyễn Thiện Dân, trái tim Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà nhói đau.
Nếu lời Đinh Uyển Du nói là thật, cô là con gái của một kẻ phạm tội cưỡng hiếp, vậy có đúng là một trò hề mà.
Rốt cuộc tại sao cô lại tồn tại trên đời này?
Người mẹ yêu cô, thương cô đã mất rồi, chỗ dựa duy nhất... mất rồi.
Còn ai quan tâm cô đâu?
Còn ai để ý cô sống hay chết đâu?
Mặc dù cô có biến mất, cũng chẳng có ai thèm để mắt tới cũng nên.
Nguyễn Tri Hạ cười khổ, dõi mắt nhìn ra bên ngoài, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng nhuộm đầy sắc tro tàn, trống rỗng khiến người ta kinh ngạc.
Tư Mộ Hàn ngồi trên bàn cơm, nhìn thấy vị trí trống không của Nguyễn Tri Hạ, không thấy cô đâu, thế là vô thức hỏi má Lâm: "Má Lâm, mợ chủ đầu?"
Má Lâm ngơ ngác, hỏi lại: "Không phải mợ chủ ở phòng tập thể hình sao? Tôi còn tưởng cậu chủ và mợ chủ ở cùng nhau nữa, sao lại không nhìn thấy mợ chủ chứ?”
"Cô ấy không ở cùng với tôi, trên lầu thì sao?" Tư Mộ Hàn ra lệnh: "Đi lên xem."
Má Lâm tức tốc chạy lên lầu.
Lát sau, bà ấy vội vàng chạy xuống dưới: “Mợ chủ không có ở trên lầu ạ!"
Má Lâm có hơi sốt ruột rồi: “Cậu chủ, có phải cậu và mợ lại cãi nhau không?"
Tư Mộ Hàn nghe thấy trên lầu không có bóng dáng Nguyễn Tri Hạ thì vô thức cau mày thật chặt.
Anh cầm điện thoại ra, gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Trong nhà ăn chợt truyền ra tiếng chuông điện thoại, Tư Mộ Hàn nhìn về phía âm thanh phát ra, người hầu đang cầm túi của Nguyễn Tri Hạ chạy tới, hiển nhiên là điện thoại ở trong túi, còn đang không ngừng reo vang.
Người hầu nữ ôm túi của Nguyễn Tri Hạ, sợ sệt thưa: "Cậu chủ, mợ chủ hình như có chuyện gấp cần ra ngoài, ngay cả túi cũng quên cầm theo thì phải?"
"Chết tiệt!"
Tư Mộ Hàn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.
Bên ngoài đang mưa gió bão bùng, người phụ nữ kia lại không cầm theo túi xách, trên người chắc chắn không có đồng nào, có thể đi đâu được chứ?
Hơn nữa chân của cô còn đang bị thương.
Vừa nghĩ đến đây, trong mắt Tư Mộ Hàn chợt hiện lên vài phần sốt ruột.
Tư Mộ Hàn lớn tiếng quát mắng mấy người hầu: "Còn đứng đó làm gì! Mau ra ngoài tìm người về đây, nhanh lên!"
Vừa dứt lời, anh lập tức di động xe lăn, muốn tự mình đi tìm cô.
Người hầu trong biệt thự đồng loạt ra trận, tất cả chỉ vì để tìm mợ chủ trốn nhà ra đi của họ.
Tư Mộ Hàn ngồi trên xe lăn, ngay cả ô cũng không thèm lấy, cứ thế mạo hiểm mưa to đi ra ngoài tìm Nguyễn Tri Hạ.
"Cậu chủ! Ô!"
Má Lâm cầm ô chạy theo, nhìn thân ảnh đã bị cơn mưa như thác đổ bao phủ của Tư Mộ Hàn, bà ấy bất đắc dĩ thở dài, mở ô ra, sau đó vội vàng đuổi theo.
Tư Mộ Hàn di động xe lăn, không ngừng nhìn xung quanh, vừa tìm vừa hô lớn: "Nguyễn Tri Hạ!"
"Nguyễn Tri Hạ, đang gọi cô đó!"
"Nguyễn Tri Hạ, cô có ở đây không?"
Nước mưa thấm ướt cả người anh, vầng trán cao bị mái tóc ướt nhẹp che khuất, đôi mắt hẹp dài gần như không mở ra nổi.
Tư Mộ Hàn giơ tay lau nước mưa trên mặt đi, sau đó tiếp tục di động xe lăn về phía trước.
Lúc này, trong định nghỉ mát, Nguyễn Tri Hạ đã lạnh đến phát run, cả người trở nên mơ màng.
Trong cơn mơ hồ, cô dường như nghe thấy có ai đó đang gọi tên mình.
Nhưng ngay sau đó, cô lại tự nở nụ cười giễu cợt.