Đôi mắt cô cụp xuống, giọng nói cũng trộn lẫn chút tư vị phức tạp.
“Nhưng mà em biết, anh vẫn sẽ tự biết giới hạn.”
“Em không muốn bởi vì sự ích kỷ của mình, mà khiến anh khó xử.”
Lòng Tư Mộ Hàn bỗng dấy lên cảm giác đau xót, như thể có ngàn vạn con kiến đang cắn xé anh vậy.
Anh dùng sức ôm chặt cô, giọng điệu khàn khàn mà trầm thấp: “Hạ Hạ, thực lòng xin lỗi.”
Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu, từ tốn nói: “Tư Mộ Hàn, anh không có lỗi với em.”
Tư Mộ Hàn khẽ thở dài một tiếng, giống như là đã hạ quyết tâm cái gì đó.
“Anh sẽ nhanh chóng xử lý tốt chuyện của Tiểu Nhã, sau này, sẽ không để cô ấy quấy rầy đến cuộc sống của chúng ta nữa.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, tức khắc giật mình ngẩng đầu: “Tư Mộ Hàn, ý của anh là gì?”
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn cô, hai tròng mắt đen nhánh, Nguyễn Tri Hạ có nhìn cũng không đoán được anh nghĩ gì.
“Đã đến lúc cô ấy phải học cách kiên cường rồi.”
Nguyễn Tri Hạ không hiểu rõ ý tứ của Tư Mộ Hàn cho lắm, cô hỏi lại: “Anh đang nói cái gì?”
“Được rồi. Ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tư Mộ Hàn gục mặt xuống, cọ cọ mũi lên chóp mũi của cô, rồi kết thúc cuộc nói chuyện vừa rồi.
Có một số việc, không cần phải nói quá rõ ràng, chỉ cần anh hiểu là được rồi.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn ngậm miệng không đáp trước những lời vừa nói, cô cũng không tiếp tục truy vấn thêm nữa.
Cô thật sự mệt mỏi.
Tối hôm qua là một đêm ác mộng với cô, lúc này đã ngửi được hơi thở quen thuộc từ người anh truyền đến, cảm xúc sợ hãi bất an của cô đã dần dần bình phục.
Cô nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác cô gái nhỏ trong lòng một giây đã đi vào giấc ngủ, Tư Mộ Hàn không kìm được nhếch môi cười.
Anh dùng sức ôm chặt cô, rồi cũng tiến vào giấc mộng đẹp ngay sau đó.
……
Bên phía Đường Thanh Nhã.
Sau khi Tư Mộ Hàn rời khỏi, cô ta ngồi một mình trên giường, rũ mắt nhìn bàn tay đã nắm chặt tay Tư Mộ Hàn trước đó của mình, khóe miệng không kìm được khẽ nhếch lên.
Cô ta biết, trong lòng anh Mộ Hàn vẫn có cô ta.
Nếu không anh cũng sẽ không bỏ mặc Nguyễn Tri Hạ, rồi ngồi trước giường làm bạn với cô ta cả buổi tối như vậy.
Có điều…
Như là nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt Đường Thanh Nhã đột nhiên tối sầm lại.
Mặc dù anh Mộ Hàn nói đã bắt Chu Phương rồi, nhưng không có gì đảm bảo rằng anh ta sẽ không tới tìm cô ta nữa, cho nên…
Cần phải tìm một cơ hội, để diệt trừ anh ta!
Chỉ có người chết mới không thể nói!
Đôi mắt lạnh băng của Đường Thanh Nhã nheo lại, dường như là đã nghĩ ra cách đối phó với Chu Phương.
……
Lúc này, tại cục cảnh sát.
Ở sảnh nộp tiền bảo lãnh, Chu Phương ngồi một chỗ, nhìn cậu út của mình là Tư Thiên Dật đang nói chuyện với cục trưởng, anh ta toét miệng cười, trên người không chỗ nào là không đau.
Nghĩ tới việc tối hôm qua bản thân bị người ta hành hung, đã vậy còn bị đưa vào cục cảnh sát, Chu Phương hận không thể giết chết Đường Thanh Nhã.
Nếu không phải cô ta đã tìm được chỗ dựa mới, thì sao anh ta có thể bị đỗi đãi như thế này chứ?
Người phụ nữ đó, anh ta đã từng một lòng đào tim đào phổi cũng vì cô ta, kết quả là suýt nữa nhận kết cục thiêu chết.
Anh ta sẽ không bỏ qua cho cô ta!
Tư Thiên Dật nói xấu nói tốt với cảnh sát trưởng, cuối cùng cục trưởng cũng đồng ý để ông ta nộp tiền bảo lãnh rồi đưa người ra trước.
Nhìn Chu Phương ngồi ở đó với vẻ mặt ảm đạm, Tư Thiên Dật đi tới, nhẹ nhàng đá vào cái ghế nhỏ.
“Đi về.”
Chu Phương ổn định lại tinh thần, nhìn khuôn mặt anh tuấn xuất trần của Tư Thiên Dật, có phần kính sợ cúi thấp đầu xuống đi theo.
Anh ta sợ hãi hô lên: “Cậu út.”
Tư Thiên Dật từ từ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Tiền đồ đâu? Làm việc bằng cách vứt đầu óc đi thế à?”
Chu Phương bị mắng đến mặt đỏ tai hồng, anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn Tư Thiên Dật có phần trách cứ.
“Cậu út!”
Tư Thiên Dật không đáp lại anh ta, một tay đút túi quần đi về phía trước.
Chu Phương tức khắc đứng dậy, sau đó đi theo.
……
“Cậu út.”
Chu Phương tung ta tung tăng kêu: “Cậu út.”
Tư Thiên Dật thật sự không chịu nổi tiếng kêu la của anh ta nữa, lập tức dừng bước chân.
Chu Phương không nghĩ Tư Thiên Dật sẽ dừng lại, nên theo đà đụng trúng vào lưng ông ta.
Cái mũi bị đụng một cái thật mạnh, nước mắt sinh lý trào ra vì đau.
“Cháu còn có chuyện gì nữa?”
Tư Thiên Dật xoay người hỏi Chu Phương.
Chu Phương vừa xoa xoa cái mũi bị đụng, vừa nói: “Cậu út, cậu biết người đàn ông đó là ai không?”
Anh ta nhất định phải thăm dò được điểm mấu chốt của người đàn ông kia, anh ta cũng không tin anh ta lại chơi không lại một người đàn ông không dám dùng thân phận thật để gặp người khác.
“Tốt nhất cháu đừng trêu chọc cậu ta.”
Từ giọng điệu Tư Thiên Dật có thể nghe ra được vài phần cảnh cáo.
Chu Phương tức khắc không phục: “Tại sao chứ?”
Tư Thiên Dật trầm tư một lúc, mái tóc dài bồng bềnh bay trong gió.
“Cậu ta, là người đàn ông mà cháu không thể trêu vào.”
Chu Phương nghe vậy, lập tức nhìn Tư Thiên Dật bằng vẻ kinh ngạc, có chút không tin.
“Cậu út, anh ta thật sự lợi hại như vậy sao? Đến cậu mà cũng phải kiêng kị anh ta như thế ư?”
Tư Thiên Dật không nói gì, hai tay vẫn đút túi quần.
Không có người nào nhìn thấy khuôn mặt thật của Mộ Tư, mà chỉ biết xuất thân của anh, là ở nước M, anh và Hoắc Thì Sanh của nhà họ Hoắc ở Nam Thành, Bạc Cẩn Ngôn của nhà họ Bạc ở đế đô, và Lãnh Thiếu Khiêm nhà họ Lãnh ở Hàng Châu, là cộng đồng sáng lập M.S.
Có thể nói M.S mạnh như một vương triều, không có người nào sẵn sàng đi trêu chọc một sự tồn tại khủng bố như vậy.
Phải biết rằng, chỉ với thế lực hắc đạo của nhà họ Hoắc lưu truyền tới nay, cùng với thế hệ nhà họ Bạc đều là những vị tướng quân đội kiêu hùng với ý chí kiên cường, một đen một trắng thế này cũng đủ để một tay che trời.
Chứ chưa nói đến Mộ Tư trong lời đồn, anh là người mà chưa ai được nhìn thấy mặt thật.
Không ai biết bối cảnh gia đình của anh thế nào, nhưng có thể khiến hai thế lực lớn đều vây quanh tôn anh làm vua, cũng đủ để thấy được anh là người quyết đoán.
Loại người nguy hiểm thế này, có thể không trêu chọc, thì tốt nhất đừng chọc vào.
Huống chi, ý đồ của ông ta, trước nay đều không phải giang sơn.
Không cần phải đi trêu chọc người không cần thiết chọc.
“A Phương, cậu không quan tâm cháu hận người phụ nữ kia đến mức nào, nhưng tốt nhất là cháu không nên chọc vào người đàn ông đó.”
Tư Thiên Dật để lại một câu nói cảnh cáo như vậy, sau đó kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Chu Phương đứng bất động tại chỗ, nhìn chiếc xe hơi của Tư Thiên Dật phóng đi xa, bờ môi mím chặt.
Anh ta dùng sức siết chặt tay thành nắm đấm, trong ánh mắt đều là sự không cam lòng và không phục.
Chẳng lẽ anh ta phải trơ mắt nhìn Đường Thanh Nhã sống nhàn nhã như thế sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Con trai của anh ta chết đau đớn như vậy, thảm như vậy, mà người khởi xướng tất cả, dựa vào cái gì mà lại có cuộc sống tốt đến thế?
Anh ta không quan tâm người đàn ông kia khó chọc đến mức nào!
Anh ta tuyệt đối, tuyệt đối phải khiến Đường Thanh Nhã trở lại bên cạnh anh ta, để cả đời cô ta phải sống trong sự tra tấn của anh ta, để cô ta chuộc lỗi với con trai anh ta!
……
Trên xe Tư Thiên Dật.
Thư Mạn ngồi một bên, nhìn Tư Thiên Dật vẫn luôn cau chặt mày từ lúc bước lên xe, trong lòng bà ấy có chút kinh ngạc.
Bởi vì trong mắt bà ấy, Tư Thiên Dật là người không gì là không làm được, bà ấy chưa từng nhìn thấy ông ta có biểu cảm này, giống như là đang phiền lòng, hao tổn tâm trí vì điều gì đó.
Cảm giác được Thư Mạn đang nhìn mình, Tư Thiên Dật hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía bà ấy.
Thư Mạn không ngờ Tư Thiên Dật sẽ bất ngờ nhìn sang như vậy, lập tức quẫn bách cụp mắt xuống, tránh nhìn thẳng ông ta.
Tư Thiên Dật nhìn dáng vẻ có tật giật mình của bà ấy, cảm giác thật đáng yêu.
Ông ta duỗi tay ôm lấy bả vai bà ấy, ôm chặt bà ấy vào trong lồng ngực mình.
“Mạn Mạn, chờ anh xử lý tốt tất thảy mọi chuyện ở đây, chúng ta sẽ đưa Lạc nhi ra nước ngoài định cư, một nhà ba người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc, được không?”