Mà đã ầm ĩ đến mức độ sắp ly hôn rồi.
Từ khi Nguyễn Tri Hạ nói muốn ly hôn lần nữa thì mấy ngày liên tiếp cô đều không ra khỏi phòng dù chỉ một lần.
Cô bị giam cầm rồi, cô thật sự bị giam cầm rồi.
Ngày nào Tư Mộ Hàn cũng một ngày ba bữa đựng đồ ăn lên đút cho cô ăn, nếu cô không ăn, anh sẽ dùng biện pháp cứng rắn là đút bằng miệng cho cô ăn, cho đến khi nào cô chịu ăn mới thôi.
Tối nào anh cũng đòi ôm cô nhưng không muốn cô nữa, mà chỉ đơn giản là ôm lấy cô thôi.
Cô cũng không biết rốt cuộc anh có thích cô hay không nữa?
Nếu đây là hành động anh thích cô.
Vậy thì lòng yêu thích của anh thật khiến người khác khó bề tưởng tượng được, khiến cô cảm thấy thở không nổi.
Chẳng lẽ thích một người là phải nhất người đó lại sao?
Nguyễn Tri Hạ không dám gật bừa.
A
.
LA
Cô nhận ra Tư Mộ Hàn đã thật sự thay đổi rồi.
Anh đã trở nên vô cùng nhạy cảm và cố chấp.
Chỉ cần cô nhúc nhích một tý, anh cũng có thể tỉnh giấc từ trong giấc mơ rồi đè cô xuống hôn một trận.
Anh sẽ hôn đến khi nào cô sắp tắt thở mới miễn cưỡng thả cô ra.
Cuộc sống giày vò lẫn nhau như vậy kéo dài suốt một tuần liền.
“Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh muốn nhốt tôi bao lâu nữa?”
Nhìn người đàn ông đút cơm cho mình ở trước mặt, Nguyễn Tri Hạ đã không còn cảm giác ngọt ngào nào nữa.
Người đàn ông này đã hoàn toàn thay đổi, không còn là Tư Mộ Hàn đối tốt với cô như trước nữa.
Mà anh đã trở nên cố chấp ngang ngược, chẳng hề nói lý lẽ.
Tư Mộ Hàn cụp mắt đút cho cô: “Đợi tới khi nào em không còn ầm ĩ chuyện ly hôn nữa, thì anh sẽ cân nhắc cho em ra ngoài hoạt động một tý.”
Nguyễn Tri Hạ né tránh muỗng cơm anh đang đút tới rồi cười khẩy: “Anh làm vậy có ý nghĩa gì không? Cho dù anh nhốt tôi cả đời thì tôi vẫn muốn ly hôn.”
Cô là con người, cô cần sự tự do.
Cô có ước mơ của riêng mình, cô muốn bay cao và xa hơn nữa.
Chứ không phải như bây giờ, bị anh nhốt trong một chiếc lồng, chẳng thể làm được gì cả.
Ngày nào cũng chỉ có thể đợi anh mang đồ ăn tới, sống như một người tàn phế.
Tư Mộ Hàn đặt mạnh chén xuống, rồi bóp cằm Nguyễn Tri Hạ, ánh mắt hung ác nham hiểm như dã thú hung mãnh: “Em muốn ly hôn với anh đến thế sao? Em muốn rời xa anh đến thế sao?”
Hơi thở tàn bạo trên người anh rất nồng nặc, thậm chí còn nồng nặc hơn gấp mấy lần so với lúc trước.
“Tôi không ly hôn thì làm gì? Chẳng lẽ tiếp tục ở lại đây để anh nuôi nhốt như thú cưng à?”
Tư Mộ Hàn hung dữ nhìn Nguyễn Tri Hạ, anh nhìn thấy trong mắt của cô đã không còn tình cảm dịu dàng dành cho anh như ngày trước nữa.
Tim anh thắt lại từng cơn.
“Anh không nghĩ như thế.”
Nguyễn Tri Hạ buồn cười nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh không nghĩ như thế nhưng anh lại làm như thế.”
“Anh nói anh yêu tôi nhưng anh lại mặc kệ cảm nhận của tôi, mà thẳng thừng chiếm đoạt tôi.”
“Anh có biết hành động của anh gọi là gì không?”
“Hành động này của anh gọi là...”
Nguyễn Tri Hạ còn chưa nói xong, Tư Mộ Hàn như biết trước cô định nói gì nên ngắt lời cô ngay: “Em im đi!”
“Em đừng cố gắng chọc giận anh nữa, dù em nói gì, làm gì đi chăng nữa cũng vô ích thôi.”
Tư Mộ Hàn buông cô ra rồi đứng dậy, nhìn Nguyễn Tri Hạ bằng ánh mắt hung ác, lạnh lùng nói: “Anh sẽ không thả em đi, càng không ly hôn với em.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên giường, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt chẳng hề dao động, khẽ cười nói: “Tư Mộ Hàn, anh đã từng thích tôi một chút nào chưa?”
“Chẳng lẽ thích một người là mặc kệ cảm nhận của cô ấy rồi tùy ý tổn thương cô ấy hay sao?”
“Tư Mộ Hàn, anh hãy thừa nhận đi! Trước giờ anh chưa từng thích tôi, càng không yêu tôi.”
“Chẳng qua là anh cảm thấy tôi trêu chọc anh nên anh muốn trả thù tôi, bây giờ anh chỉ đang trả thù tôi thôi.”
Tư Mộ Hàn yên lặng lắng nghe từng câu chỉ trích, từng lời lên án của Nguyễn Trì Hạ, tim đau như thắt lại.