Anh thật sự không muốn tổn thương cô.
Nhưng cô cứ liên tục nói muốn ly hôn khiến anh đánh mất lý trí, nhất thời mất khống chế nên,
mới...
Chuyện đã đến nước này, dù nói gì đi chăng nữa anh cũng không thể bù đắp sự thật là anh đã tổn thương cô.
Tư Mộ Hàn cúi đầu hơi bị thương.
Tống Thanh Lam thấy Tư Mộ Hàn ngày thường người khác không nói được một câu với anh, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn để mặc cô ấy dạy bảo như thế, cảm thấy kỳ lạ.
Thôi bỏ đi.
Thấy vẻ mặt bị thương của anh, có lẽ anh cũng biết mình quá đáng rồi.
Vì thế cô ấy cũng bớt nói một câu.
Tống Thanh Lam cúi đầu, tiếp tục hạ nhiệt độ bằng vật lý cho Nguyễn Tri Hạ, đến khi cô hạ sốt rồi cô ấy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, cuối cùng cũng hạ sốt rồi.”
“Nhưng anh phải nhớ kỹ đừng kích thích cô ấy nữa, trừ phi anh không cần người vợ này nữa thì cứ tiếp tục làm như thế?
Tư Mộ Hàn mím môi không nói gì.
Tống Thanh Lam vẫn còn bệnh nhân nên ra về trước.
Cô ấy chỉ để lại một ít thuốc hạ sốt, bảo Tư Mộ Hàn cho Nguyễn Tri Hạ uống sau khi cô tỉnh lại.
Nguyễn Tri Hạ bị bệnh tới mấy ngày liền.
Cả người ốm yếu, chẳng có tinh thần gì.
Cô vẫn ngồi trên giường như ngày thường, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thời tiết bên ngoài nắng ráo, nhưng tim cô lại giống như mây đen.
Hình như thời gian đang trôi qua cực kỳ chậm.
Chậm đến mức khiến cô sắp cho rằng đã mười năm trôi qua rồi.
Mấy ngày nay, cô không còn gặp lại Tư Mộ Hàn nữa, có lẽ anh cũng nhận ra hôm đó anh đã đối xử quá đáng với cô.
Nên cảm thấy xấu hổ khi tới gặp cô.
Chỉ có người giúp việc là ngày nào cũng đúng giờ mang thuốc và đồ ăn tới cho cô.
Không gặp cũng tốt.
Để cô khỏi thấy phiền lòng.
Nguyễn Tri Hạ phiền muộn thở dài.
Cô cảm thấy mình và Tư Mộ Hàn không thể quay về như lúc trước được nữa.
Anh điên cuồng, cố chấp như vậy thì cô sống tiếp với anh bằng cách nào?
Anh hoàn toàn không nói lý lẽ.
Rõ ràng là anh đã lừa gạt, đùa bỡn cô trước, nhưng lại không cho phép cô giận dữ?
Làm gì có ai ngang ngược không nói lý lẽ như vậy?
Nguyễn Tri Hạ thật sự sắp tức đến mức ói máu rồi.
Người giúp việc nhanh chóng mang thuốc và đồ ăn tới.
Có lẽ là vì mấy ngày nay đều uống thuốc nên Nguyễn Tri Hạ không khỏi phiền chán.
Thật ra là cô đã sớm khỏi bệnh rồi.
3
Nhưng bị Tư Mộ Hàn cưỡng ép nhốt ở trong phòng, lộ ra vẻ u sầu nên trông khí sắc không được tốt cho lắm.
Tư Mộ Hàn không tự kiểm điểm lại hành vi của mình, lại còn bắt cô uống thuốc ba bữa một ngày.
Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy số thuốc đó đã tức đến mức hất đổ ngay.
“Cô chủ...”
Người giúp việc thấy Nguyễn Tri Hạ hất đổ chén thuốc thì nhất thời sợ hãi quỳ xuống sàn.
Như thể bị giật mình.
Nguyễn Tri Hạ yếu ớt nhìn người giúp việc, hơi giận dữ nói: “Cô hãy nói cho Tư Mộ Hàn biết, tôi không muốn uống thuốc nữa, mà tôi muốn ra ngoài!”
“Cô chủ, tôi không dám nói” Người giúp việc sợ hãi cúi đầu, chẳng dám đứng dậy.
“Thôi bỏ đi.” Nguyễn Tri Hạ thấy thế cũng không trông chờ cô ta sẽ nghe lời mình.
Cô tự bực bội không vui ngồi trên giường.
Ngay cả cơm cũng không ăn.
Gần đây Tư Mộ Hàn bận đến mức sứt đầu mẻ trán, vì cái chết của Tư Mộ Thành nên chú hai của anh giống như chó điên, cứ nhìn thấy anh là cắn một miếng.
Không những thế.
Ông ta còn âm thầm phải người theo dõi anh, muốn biết tung tích của Nguyễn Tri Hạ để bắt cóc cô, gây bất lợi cho cô.
Vì thế mấy ngày nay Tư Mộ Hàn không dám tùy tiện đi tới Vịnh Kim Sa nữa.
Vì anh sợ người của chú hai sẽ theo dõi anh, rồi biết được nơi mà Nguyễn Tri Hạ đang ở, sau đó nhân lúc anh chưa phát giác mà bắt cô đi.
Tư Mộ Hàn đã không chớp mắt mấy ngày rồi, đúng lúc này anh nhận được điện thoại của người giúp việc, bảo Nguyễn Tri Hạ hất đổ chén thuốc, ngay cả cơm cũng không ăn.
Anh nhất thời mệt mỏi nhéo mi tâm, rồi đứng dậy ra khỏi Đế Uyển, lái xe tới Vịnh Kim Sa.