Cảnh sát bao vây địa điểm vụ nổ.
Và La An An cũng bị cảnh sát cưỡng ép kéo ra khỏi tàu.
La An An không tìm Đường Ngọc giống như phát điện, không ngừng vặn vẹo giãy dụa, nói muốn quay lại tìm Đường Ngọc.
Cảnh sát thật sự không nhìn nổi nữa, liền nói với La An An rằng người mà cô ấy tìm kiếm có lẽ đã bị nổ tung thành bụi rồi.
La An An nghe xong mấy lời của cảnh sát, không biết là bị chọc tức hay là bị kích thích, hai mắt thoắt chốc đen lại, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy.
Trời đã tối rồi.
Cô nằm trên giường với ánh mắt vô hồn.
Mộc Quý Bạch bước vào, nhìn thấy cô đã thức dậy, nhanh chóng đặt bát cháo trong tay sang một bên rồi đi về phía cô.
"Hạ Hạ, tỉnh rồi à. Dậy ăn chút cháo."
Mộc Quý Bạch ngồi ở mép giường, vươn tay định ôm lấy Nguyễn Tri Hạ.
Tròng mắt vô hồn của Nguyễn Tri Hạ trợn tròn. Cô gạt tay Mộc Quý Bạch ra, nhìn về phía anh ta với ánh mắt lạnh lẽo, như thể vẫn còn đang trách chuyện anh ta tự tiện quyết định đánh ngất cô.
"Tư Mộ Hàn đâu? Anh ấy thế nào rồi?"
Nguyễn Tri Hạ hỏi anh ta.
Mộc Quý Bạch nhìn cô mà không nói gì.
Nhìn thấy vậy, trái tim Nguyễn Tri Hạ không khỏi chùng xuống. Cô đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi giường.
Mộc Quý Bạch đột ngột giữ lấy cô, thở dài và nói: "Cậu ta không có việc gì."
Nghe nói Tư Mộ Hàn không sao cả, đáy lòng Nguyễn Tri Hạ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ngồi xuống, nhìn Mộc Quý Bạch như xác nhận: "Anh ấy thực sự không sao chứ?"
Mộc Quý Bạch nói một cách chắc chắn: "Ừ, trước khi vụ nổ xảy ra, cậu ta đã nhảy xuống hồ."
"Nếu không tin, cháu có thể trở lại gặp cậu ta."
Như thể sợ rằng cô sẽ không tin, Mộc Quý Bạch chêm thêm câu phía sau.
Lông mi Nguyễn Tri Hạ run lên, cô nói với tâm trạng có phần không rõ ràng: "Không, không cần."
Anh không có việc gì là tốt rồi.
Cô...
Bây giờ, vẫn không biết phải đối mặt với anh như thế nào, không nhìn anh thì tốt hơn.
Cứ như vậy đi.
Cô muốn yên lặng ở một mình trước.
"Cậu út, cậu có thể ra ngoài trước được không, cháu muốn ở một mình một lát."
Nguyễn Tri Hạ nói với tâm trạng sa sút.
Mộc Quý Bạch mím môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
Ngay khi Mộc Quý Bạch đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ đã cuộn người lại, dùng hai tay ôm gối, đôi mắt đen rũ xuống một cách ảm đạm, không có ánh sáng.
Cũng không biết ngồi như thế này bao lâu rồi.
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nhớ tới La An An, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.
Mộc Quý Bạch đang nói chuyện với trợ lý ở tầng dưới, thầy Nguyễn Tri Hạ đang vội vàng chạy xuống lầu, anh ta lập tức vẫy tay ra hiệu cho trợ lý của mình tạm dừng trước.
Anh ta đứng dậy và sải bước về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ chạy xuống lầu, định tìm Mộc Quý Bạch thì đúng lúc thấy Mộc Quý Bạch đang đi về phía mình, cô lập tức hỏi Mộc Quý Bạch: "Cậu út, An An, cô ấy không có việc gì chứ?"
Mộc Quý Bạch còn tưởng rằng có chuyện gì chứ.
Làm anh ta giật mình.
Mộc Quý Bạch nói: "Cô ấy cũng ổn. Chỉ là có hơi hoảng sợ. Hiện đang ở bệnh viện."
Nguyễn Tri Hạ vừa nghe thấy La An An đang ở bệnh viện thì nói gì cũng phải đến bệnh viện một chuyến.
Mộc Quý Bạch không còn cách nào khác là phải đưa cô đến bệnh viện.
Đến bệnh viện.
Nguyễn Tri Hạ mới biết được, Đường Ngọc anh ta...
Đã xảy ra chuyện.
Về phần Mộc Tĩnh Tâm, có vẻ như đã sớm có dự mưu nên trước khi vụ nổ xảy ra đã rời bến tàu rồi.
Biến mất không dấu vết.
Hỏi y tá phòng bệnh La An An đang ở đâu, Nguyễn Tri Hạ vội vàng chạy đến đó ngay lập tức.
Khi Nguyễn Tri Hạ bước vào.
La An An đang nằm trên chiếc giường nhỏ màu trắng, sắc mặt tái nhợt, như thể chịu phải đả kích gì đó.
Miệng không ngừng gọi tên Đường Ngọc.