Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là lý do tại sao anh ta lại ngăn cản Tư Mộ Hàn lên tiếng. 

Với sự hiểu biết của anh ta về Tư Mộ Hàn thì không cần nghĩ cũng biết, một khi anh lên tiếng sẽ nói ra những lời sắc bén khó nghe đến nhường nào. 

"Vậy thì chúng tôi không làm phiền nữa." 

Mộc Quý Bạch lễ phép cúi chào Mục Thạc xong thì kéo Tư Mộ Hàn đang mặt mày hung ác rời khỏi đây. 

Sau khi đám người Mộc Quý Bạch rời đi. 

Mục Thạc vội quay đầu nhìn Mặc Thâm, bây giờ gương mặt tràn đầy nghiêm nghị càng nghiêm khắc hơn. 

Ông ta quát về phía Mặc Thâm: "Con mau quay về cùng ba!" 

Dứt lời, Mục Thạc bước ra ngoài trước. 

Mặc Thâm theo sát phía sau. 

Thập Lục Tiểm khóe miệng bị Quan Diêm đánh chảy máu, rồi cũng chạy theo. 

"Anh Bảy, lúc nãy anh bị gì vậy? Sao lại đứng ngây ra đó để Tư Mộ Hàn 

đánh?" 

Lúc nãy cậu ta đã chứng kiến tất cả. 

Nếu anh Bảy không bị phân tâm thì làm sao tên mù như Tư Mộ Hàn có thể dễ dàng tổn thương đến anh Bảy của mình cơ chứ? 

Dc 

Mặc Thâm không nói gì. 

Anh ta cụp mắt nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, viên kẹo đã được đóng gói từ rất lâu rồi. 

Nhưng anh ta lại cực kỳ trân trọng cất lại vào túi. 

Anh ta còn vỗ nhẹ vào túi của mình, như thể bên trong không phải đựng kẹo mà là cả thế giới của anh ta. 

Nhìn thấy hành động của Mặc Thâm, Thập Lục nhất thời hiểu rõ nguyên nhân tại sao lúc nãy Mặc Thâm lại không tránh. 

Cậu ta nhất thời thở dài. 

E rằng anh bảy đã thất tình rồi. 

cùng yêu một người con gái với Tư Mộ Hàn, đây là nghiệt duyên gì chứ? 

Bên ngoài lâu đài, Tư Mộ Hàn sa sầm ngồi trong xe. 

Mộc Quý Bạch ngồi đối diện với anh, cảm nhận được hơi thở u ám tỏa ra từ trên người Tư Mộ Hàn, trong lòng không khỏi lạnh lẽo. 

"Người đó là ai?" 

Tư Mộ Hàn lạnh lùng hỏi. 

Mộc Quý Bạch không cần hỏi cũng biết Tư Mộ Hàn đã hỏi về ai. 

Anh ta trả lời: "Mục Thạc, vua của hải đảo này." 

"Anh sợ ư?" 

Đôi mắt trống rỗng của Tư Mộ Hàn lóe lên tia u ám, hơi mỉa mai hỏi. 

Mộc Quý Bạch đưa tay đẩy mắt kính gọng vàng trên sống mũi, đáy mắt lóe lên tia lạnh lẽo đáng sợ: "Ai sợ chứ?" 

"Tôi chỉ muốn mau chóng tìm thấy Hạ Hạ." 

"Tư Mộ Hàn, mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, nhưng ở trên hải đảo này, chúng ta ít người thế lực mỏng manh, nếu thật sự đối đầu với Mặc Thâm, chưa chắc gì chúng ta đã là đối thủ của anh ta." 

"Huống hồ, ba nuôi của anh ta còn là bá chủ của hải đảo, cả hải đảo này đều do ông ta quyết định." 

"Vậy thì sao chứ?" 

Tư Mộ Hàn siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta bắt cóc vợ của tôi, chẳng lẽ tôi lại để mặc cho anh ta làm càn?" 

Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn, cũng căm hận nói: "Chuyện bắt cóc Hạ Hạ để hôm khác sẽ tính sổ với anh ta." 

Nhưng một giây sau, anh ta lại rất bất lực nói: "Bây giờ tìm được Hạ Hạ mới quan trọng hơn. Cậu là chồng của Hạ Hạ, chẳng lẽ cậu không thể cúi đầu một lần sao?" 

Tư Mộ Hàn nhất thời im bặt. 

Đúng vậy. 

Anh nổi giận với tên khốn kia để làm gì? 

Bây giờ tìm được Hạ Hạ mới là chuyện quan trọng nhất. 

Nếu Mục Thạc đó thật sự có thể tìm thấy Hạ Hạ, để Hạ Hạ của anh xuất hiện một cách nguyên vẹn ở trước mặt anh, cho dù bảo anh quỳ lạy anh ta cũng được. 

Ngược lại nếu không thể... 

Cho dù dốc hết tất cả, anh cũng phải khiến bọn họ chôn cùng Hạ Hạ của 

anh. 

Ha Ha... 

Em đừng rời đi trước anh. 

Anh sợ cho dù chẳng bao lâu nữa anh đi cùng em, nhưng cũng không tìm được em. 

Vậy nên Hạ Hạ... 

Em nhất định phải sống! 

Nhất thời đôi mắt của Tư Mộ Hàn đã bị nỗi đau buồn khó có thể diễn tả bao 

phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK