“Tư Mộ Hàn, anh nói cho em biết đi, trong thời gian không có em ở bên, anh có ăn uống đủ bữa hay không?” Ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve từng cái xương sườn nhô lên của anh, trong lòng có chút đau đớn.
Tư Mộ Hàn tiến lại gần, hôn môi cô, có phần né tránh chủ đề, mở miệng nói: “Có em ở đây, anh sẽ ăn uống đầy đủ.”
“Nói cách khác, không có em ở canh, anh căn bản không chịu ăn uống tử tế đâu đúng không?”
Sao có chuyện Nguyễn Tri Hạ không nghe ra sự trốn tránh trong lời nói của anh chứ.
Cô ngẩng đầu, mắng anh một câu, nơi đáy mắt bắt đầu xuất hiện một tầng hơi nước mở mịt, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn giống hệt một chú cún nhỏ đang đau lòng chuyện gì đó.
“Tư Mộ Hàn, sao anh lại có thể không biết quý trọng sức khỏe mình như vậy hả, anh có biết không, bộ dạng bây giờ của anh, thật sự thật sự khiến em đau lòng vô cùng.”
Cô có chút buồn bực giơ tay lên siết thành nắm đấm, đánh vào ngực người đàn ông, nhưng thời điểm nắm đấm rơi xuống ngực anh thì lại nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, như thể cô đang sợ sẽ đánh hỏng người đàn ông.
Cô duỗi tay kéo mở vạt áo trước ngực anh, nhìn những bắp thịt bên trong với những đường gân mạch máu như trực trào ra, hệt như một người bị rút cạn nước trong cơ thể, cô đau lòng hôn lên.
Môi cô đặt trên ngực anh, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm về phía cái cằm cứng rắn mà gầy ốm kia, ánh mắt đầy xót xa.
“Anh nhìn anh xem, cơ ngực còn không có, rốt cuộc là anh đã nhịn ăn cơm
mấy ngày hả?” Nước mắt cô giờ phút này hệt như dòng nước lũ, nói trào ra là trào ra.
Đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ qua có mấy ngày thôi, thế nhưng anh thật sự đã sút mất rất nhiều cân, cơ thể cũng cực gầy.
Cô dần dần đưa tay xuống, cảm giác lòng bàn tay đi qua chỗ nào chỗ nấy toàn bộ đều là xương, cô duỗi tay, định kéo áo của người đàn ông ra xem.
Người đàn ông bỗng chốc đè tay cô lại, rũ mắt nhìn cô, đôi mắt mất đi ánh sáng lúc này dường như đang nhìn cô vô cùng bất lực, anh nói: “Hạ Hạ, đừng nhìn.”
Anh không biết giờ phút này đây anh rốt cuộc khó coi đến nhường nào nữa, cũng không biết cơ thể anh đã gầy đi bao nhiêu.
Vừa mới đây, cô đã nói cơ ngực anh còn không có.
Anh khó mà tin được, rốt cuộc bản thân đã biến thành cái dạng gì.
Khi anh cảm giác được cô gái nhỏ muốn cởi quần áo mình ra, anh theo bản năng lập tức đè tay cô lại, không dám để cô nhìn thấy thân thể mảnh khảnh của anh lúc này.
Thứ mà anh đang nghĩ trong lòng chính là, lỡ như sau khi cô gái nhỏ nhìn thấy, cô ghét bỏ anh thì phải làm sao bây giờ?
Nguyễn Tri Hạ hai mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Tại sao?”
“Khó coi.”
a
)
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy lời nói có phần tự ti của Tư Mộ Hàn, trong lòng cô cảm giác như có cây kim đang đâm thẳng trái tim mình, tức khắc, cô hất tay anh, thẳng tay kéo bỏ quần áo anh ra.
Cảm giác phần bụng bị lạnh, Tư Mộ Hàn dù có muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Tức khắc, anh bất an quay người đi.
“Không phải anh đã nói em đừng nhìn rồi sao?”
Từ giọng nói Tư Mộ Hàn có thể nghe rõ được sự bất lực kèm theo.
Anh biết mình gầy, nhưng cụ thể gầy đến mức nào anh cũng không nhìn thấy được, chỉ biết ngày thường khi mặc quần tây, nếu không đeo thắt lưng quần sẽ bị tụt xuống ngay.
DI
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn vẫn đang quay lưng về phía mình, đôi mắt cô lộ rõ vẻ khiếp sợ và đau lòng đến cùng cực.
Cô nhìn người đàn ông quát: “Anh quay người lại đây cho em!”
Nguyễn Tri Hạ không thể tin vào mắt mình nữa, thứ cô vừa nhìn thấy đó là gì?
Tư Mộ Hàn nghe thấy giọng nói có phần tức giận của Nguyễn Tri Hạ, anh lại càng thêm bối rối sợ sệt.
Giờ đây anh trông giống như một cô gái đang ngượng ngùng, xoắn xít nói: “Hạ Hạ, em đừng lo lắng, anh sẽ tập luyện trở lại.”
“Em kêu anh quay người lại đây!”
Nguyễn Tri Hạ gần như là gầm lên.
Anh đang nghĩ cái gì?
Nghĩ cô sẽ ghét bỏ anh sao?
Cô chỉ là đau lòng anh lại tự hành hạ, biến bản thân thành bộ dạng như vậy mà thôi.
Anh là ai chứ.
Anh là Tư Mộ Hàn đó.