Lúc đầu Nguyễn Tri Hạ nằm trong vòng tay của Tư Mộ Hàn.
Lúc sau khi cô không còn sợ hãi nữa đã rời khỏi vòng tay của Tư Mộ Hàn và tự mình ngồi xuống, không muốn trở thành gánh nặng cho anh.
Cô cứ ngồi đó nhìn Tư Mộ Hàn toàn tâm toàn ý đối phó với kẻ thù.
Trong chớp mắt cô cảm thấy người đàn ông này quá giỏi.
Mặc dù đang ngồi xe lăn, bị người ta chặn đường nhưng anh vẫn bình tĩnh ung dung, sắc mặt không hề thay đổi.
Bất chợt.
Cô nhìn thấy một chấm đỏ qua cửa kính xe phía sau, in trên gáy Tư Mộ Hàn.
Dường như Nguyễn Tri Hạ đã nghĩ ra điều gì đó, ngay lập tức cô nheo mắt lại, cơ thể không tự chủ đứng dậy chắn phía sau lưng Tư Mộ Hàn.
Một tiếng bụp vang lên.
Cô cảm giác có thứ gì đó xuyên qua cửa kính xe phía sau, xuyên thẳng vào xương bả vai bên phải của cô, lúc này toàn bộ xương bả vai và cánh tay đau đến tê dại.
Sắc mặt cô trắng bệch.
Tư Mộ Hàn bị Nguyễn Tri Hạ đột ngột bổ nhào tới, không kịp phản ứng và không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bên tai anh truyền tới giọng nói đầy khó khăn của Nguyễn Tri Hạ.
“Tư Mộ Hàn... cẩn thận... trên núi ... có người... nổ súng.”
“Cái gì?”
Quan Diêm vừa mở cửa lên xe, nghe thấy mợ chủ của nhà mình nói vậy thì theo bản năng bắn vài phát về phía ngọn núi.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn run rẩy và quay lại nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Mà Nguyễn Tri Hạ đang đau đớn toàn thân ngồi trượt trên băng ghế sau.
Tư Mộ Hàn đưa tay ôm cô lên đùi: “Em trúng đạn rồi?”
Nguyễn Tri Hạ nằm trong lòng Tư Mộ Hàn, trông có vẻ yếu ớt, trên bả vai rõ ràng có vết máu.
Tư Mộ Hàn sờ sờ nơi cô đang chảy máu, nhìn vết máu đầy trên tay, vẻ mặt cực kỳ u ám, hạ giọng chửi: “Chết tiệt!”.
Như nghĩ đến điều gì, sắc mặt của anh càng thêm khó coi.
“Em vừa đẩy anh ra, là vì em nhìn thấy có người nổ súng vào anh đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ mím môi đầy đau đớn, không đáp lại.
“Có phải em điên rồi không?”
Nghĩ đến chuyện cô vì bản thân mình mới trúng đạn mà Tư Mộ Hàn không nén được giận.
Lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì anh phải làm sao đây?
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ đành đưa tay ôm mặt anh, cố gắng chịu đau nói: “Em không sao.”
Cô chỉ bị bắn vào xương bả vai mà thôi.
Nhưng nếu cô không lao tới kịp thời thì anh đã bị một phát đạn vào đầu rồi.
Cũng may là còn kịp..
Mãi một lúc sau Nguyễn Tri Hạ mới sợ hãi.
Cô không thể tin được chuyện gì sẽ xảy ra nếu phát đạn đó bắn trúng đầu Tư Mộ Hàn.
Cô sợ...
Cô sợ rằng không ai trên thế giới này đối xử với cô tốt hơn Tư Mộ Hàn.
Vì vậy cô không nghĩ gì mà cứ thế lao đến.
Tư Mộ Hàn tức giận trợn mắt nhìn cô với đôi mắt đỏ rực.
Muốn mắng cô nhưng lại không nỡ.
Tại sao cô lại ngốc như vậy...
Tại sao lại lấy thân mình chặn phát sáng giúp anh chứ.
Nếu như có xảy ra chuyện thì cô bảo anh phải làm gì đây?
Tư Mộ Hàn cứ thế mà run lên, sợ hãi ôm chặt lấy cô.
Ra lệnh cho Quan Diêm nhanh chóng đưa anh và Nguyễn Tri Hạ đến chỗ Tống Thanh Lam.
Sau đó...