Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì phải truyền thuốc an thần, nên Đường Thanh Nhã vẫn trong trạng thái hôn mê.

Khi hoàng hôn đến, Nguyễn Tri Hạ nhận được một cuộc điện thoại của La An An, La An An hỏi cô.

“Hạ Hạ, có ổn không?”

Nguyễn Tri Hạ buồn bực hỏi lại cô ấy: “An An, cái gì mà tớ có ổn không?”

La An An nói: "Thì là chuyện của em trai cậu."

Nguyễn Tri Hạ nói: "Tớ vẫn ổn, nhưng mà vẫn chưa tìm được người. Nên trong lòng có chút bất an."

Ở đầu dây bên kia, La An An như ý thức được gì đó, cô ấy hơi ngừng một chút, rồi lại tiếp tục nói:

“Hạ Hạ, sẽ không sao đâu, em trai cậu..."

Nghĩ tới tin tức lúc sáng, hốc mắt La An An lại đỏ ửng, cô ấy biết, nhưng có lẽ Hạ Hạ vẫn chưa biết, cho nên cô ấy bắt buộc phải biểu hiện ra là mình bình thường, không thể để cô nhận ra được bất kỳ điều dị thường gì.

“Nhất định sẽ không có việc gì.”

La An An làm trái lương tâm, trấn an cô.

Nguyễn Tri Hạ gật gật đầu, nói: "Tớ cũng tin Tử Hành chắc chắn sẽ không sao."

Dựa theo cách nói kiên định của Nguyễn Tri Hạ, nước mắt La An An không chịu nghe lời chảy ròng xuống hai má.

“Được rồi, Hạ Hạ, tớ còn chút việc, trước mắt cứ vậy đã nha."

La An An nói xong vội vàng ngắt điện thoại, cô ấy sợ nếu cô ấy chậm một bước là sẽ bị Nguyễn Tri Hạ nghe thấy tiếng khóc của cô ấy.

Hạ Hạ đáng thương.

Nếu cô biết đứa em trai mà cô hết mực yêu thương bị người ta giết hại thảm như vậy, cô chắc chắn sẽ suy sụp.

Cũng may là có Tư Mộ Hàn ở đó.

Ngay sau khi bản tin buổi sáng được đưa ra, nó đã lập tức biến mất khỏi các nền tảng trực tuyến và các tờ báo lớn trong vòng chưa đầy vài phút.

Ngoài Tư Mộ Hàn ra, còn ai có thể động tay động chân, bỏ nhiều tiền và sức lực để che đậy sự thật như vậy.

Bên phía Nguyễn Tri Hạ, cô bỏ điện thoại di động bên tai xuống, nhìn giao diện trò chuyện đã tắt, cô lại bất lực thở dài một hơi.

Nhỏ An An này, sao lại ngắt điện thoại vội như vậy chứ, cô còn định hỏi cô ấy một số chuyện, xem cô ấy quyết định ngày nào ra nước ngoài?

Kết quả…

Thôi bỏ đi, dù sao cũng tận tháng sau, còn sớm, đợi lần sau hỏi lại cô ấy là được.

Nguyễn Tri Hạ nghĩ thầm, rồi đặt điện thoại di động lên bàn trà, đứng dậy, đi lên lầu.

“Anh Mộ Hàn, em sợ quá, anh đừng rời khỏi em được không?"

Khi cô vừa đặt chân đến lầu hai, cô đã nghe thấy giọng điệu như đang khóc lóc của Đường Thanh Nhã vang vọng ngoài hành lang.

Cô cất bước đi tới.

Cửa phòng Đường Thanh Nhã không khóa, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Tư Mộ Hàn ôm Đường Thanh Nhã.

Không.

Mà là Đường Thanh Nhã ôm Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn không ôm lại cô ta, nhưng anh cũng không đẩy cô ta.

Khoảnh khắc đó, trái tim Nguyễn Tri Hạ như bị thứ gì đó đâm thủng, sinh ra một cảm giác đau đến nhói lòng.

Cô dùng sức mím chặt môi, mới có thể nén cản giác đau buồn kia xuống đáy lòng.

Cô duỗi tay gõ gõ cửa phòng, đi vào trong.

Đường Thanh Nhã vừa nhìn thấy cô, vô cùng kích động.

“Tránh ra! Tránh ra! Cái đồ xấu xa nhà cô!"

Tư Mộ Hàn ngồi bên cạnh vừa cố giữ Đường Thanh Nhã đang kích động, vừa quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu có phần bất lực.

“Hạ Hạ, em đi ra ngoài trước đi."

Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, môi giật giật, cô định nói gì đó, cuối cùng lại chẳng nói bất cứ cái gì.

Cô cụp mắt, nhìn Đường Thanh Nhã vẫn đang kích động kêu la nói cô là người xấu, cuối cùng đành xoay người đi ra ngoài.

Bởi vì Đường Thanh Nhã luôn miệng kêu có người muốn giết cô ta, muốn làm hại cô ta, nên vẫn luôn giữ chặt tay Tư Mộ Hàn không buông, không cho anh rời khỏi mình nửa bước.

Tư Mộ Hàn cũng bất lực, chỉ có thể canh giữ trước giường Đường Thanh Nhã.

……

Nguyễn Tri Hạ ngồi một mình trong phòng khách lầu hai, đôi mắt mở to nhìn chiếc đèn chùm thủy tinh sáng trưng, đáy mắt phủ vẻ ảm đạm.

Đột nhiên, một tin nhắn được gửi tới điện thoại di động cô.

Nguyễn Tri Hạ lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt có hơi khô khốc vì nhìn thẳng một chỗ trong thời gian dài, khom lưng, duỗi tay cầm chiếc điện thoại đặt trên bàn trà.

Cầm điện thoại di động lên, cô lười nhác dựa lưng vào sô pha, tay nhấn mở tin nhắn vừa gửi tới.

Tin nhắn là bức ảnh chụp một bàn tay chảy đầm đìa máu, hình ảnh cực kỳ kinh dị, khủng bố tinh thần.

Nguyễn Tri Hạ nhìn bàn tay dính đầy máu trong ảnh chụp, đầu tiên là hoảng sợ đến cực điểm, ngay sau đó, cô lại thấy buồn nôn.

Cô ôm chặt bụng, nôn khan mấy lần, trong lòng cảm thấy khủng hoảng cực kỳ.

Cô không biết là ai đã đùa giỡn gửi bức ảnh chụp này cho cô, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Đối mặt với căn phòng khách trống vắng, đột nhiên cô sợ hãi, muốn đi tìm Tư Mộ Hàn, nhưng vừa mới đứng lên, cô lại nhớ ra Tư Mộ Hàn giờ vẫn đang bên cạnh chăm sóc Đường Thanh Nhã, khoảnh khắc đó, cô giống như quả bóng bị chọc xì hơi, ngã ngồi xuống sô pha.

Cô xóa tấm ảnh chụp máu me kia khỏi điện thoại, sau đó rót cho mình cốc nước.

Có lẽ vì khi không nhìn thấy tấm ảnh đẫm máu đó, hại cô đến dũng khí quay về phòng ngủ cũng không có.

Nguyễn Tri Hạ kiên quyết ngồi bên ngoài, chờ đến lúc Tư Mộ Hàn ra.

Cô nghĩ, đợi anh ra rồi, cô và anh sẽ cùng nhau về phòng ngủ.

Có điều, cô chờ mãi, đợi cả đêm, Tư Mộ Hàn cũng không ra.

Cuối cùng, cô một mình ngủ thiếp đi trong phòng khách.

Không nằm ngoài dự đoán, sau khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy tấm ảnh đẫm máu đó, đã thành công mơ thấy ác mộng.

Trong mộng, cô mơ thấy khắp người em trai mình toàn máu là máu, tay chân toàn đạn, cậu quỳ rạp trên mặt đất, máu tươi trên người cậu không ngừng chảy ra.

Không ngừng… Không ngừng… Không ngừng… Chảy...

Dưới đất toàn máu là máu...

Đỏ tươi và đỏ tươi, hệt một thùng thuốc nhuộm.

A…

Nguyễn Tri Hạ bị cơn ác mộng làm cho bừng tỉnh, nằm trên sô pha xoay người rồi té xuống đất.

Nguyễn Tri Hạ xoay người ngồi dậy từ trên thảm, thở mạnh đến nỗi ngực phập phồng, sắc mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Cô thở hổn hển vì sợ hãi.

Mồ hôi lạnh chảy ròng từ trán xuống khóe mắt rồi xuống cằm, không ngừng không ngừng chảy xuống.

Nguyễn Tri Hạ duỗi tay lau mồ hôi lạnh, cảm giác sợ hãi do cơn ác mộng vừa rồi đem lại vẫn chưa hề thuyên giảm.

Thật là đáng sợ.

Cô đã nằm mơ thấy Tử Hành bị giết, đã thế còn thấy cậu bị phanh thây…

Bừng tỉnh sau cơn ác mộng, Nguyễn Tri Hạ hết cách đi vào giấc ngủ lại từ đầu, cô đứng dậy khỏi tấm thảm, nhìn điện thoại di động, thấy cũng gần bốn giờ sáng, cô đi về phía phòng dành cho khách, nơi Đường Thanh Nhã đang nghỉ ngơi.

Cửa vẫn không khóa, đèn vẫn mở.

Đường Thanh Nhã đã chìm vào giấc ngủ, Tư Mộ Hàn đưa lưng về phía cô, cô cũng không biết rốt cuộc anh ngủ hay là chưa ngủ.

Chỉ thấy cổ tay anh vẫn luôn bị Đường Thanh Nhã nắm chặt không buông.

Như thể đó chính là bảo bối của cô ta, một khi buông tay là món bảo bối đó sẽ bị người khác đoạt mất.

Bất cứ ai khi nhìn thấy hình ảnh người đàn ông của mình bị người phụ nữ khác ôm như vậy, đều sẽ cảm thấy tức giận, thấy ngứa mắt.

Nhưng cô có thể nói gì được chứ?

Tình huống kiểu này, cô có nói gì cũng thành sai.

Cô cần gì phải khiến Tư Mộ Hàn thêm ngột ngạt nữa, anh đã đủ mệt rồi.

Nguyễn Tri Hạ chua xót cong cong môi, xoay người rời khỏi phòng dành cho khách.

……

Buổi sáng.

Sau khi Đường Thanh Nhã tỉnh lại, cảm giác được tay mình đang nắm thứ gì đó, cô ta lập tức mở mắt nhìn xuống theo bản năng.

Khi nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn đang ngồi trước giường, cô ta ngẩn người, biết bản thân đã nắm chặt tay anh, lập tức buông lỏng tay ra theo bản năng.

“A… Anh Mộ Hàn, cái này… Em… Anh…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK