Tư Mộ Hàn ngồi trên ghế sofa, không nói một câu.
Hai tay anh xoa trán, cứ tựa vào lưng ghế sofa như vậy, hơi thở hơi nặng nề.
Quan Diêm đứng ở đó, cũng không dám nói gì nữa, mà chỉ lẳng lặng đứng như thế.
Đến khi Tư Mộ Hàn buông tay xuống, ngước mắt lên nhìn anh ta.
Tư Mộ Hàn cực kỳ u ám nói:
"Quan Diêm, cậu lập tức đi điều tra hành tung của chú Thiên Dật trong mười năm qua cho tôi. Tôi muốn biết mười năm qua ông ta đã làm những gì."
"Vâng. Cậu chủ."
Quan Diêm gật đầu tuân mệnh ngay.
Tư Mộ Hàn xua tay, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
"Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một mình."
Quan Diêm gật đầu, xoay người rời đi.
Lúc Quan Diêm vươn tay đóng cửa phòng, chuẩn bị rời đi thì điện thoại của Tư Mộ Hàn bỗng đổ chuông.
Quan Diêm còn chưa kịp rời đi đã nghe thấy giọng nói kích động của cậu chủ nhà mình ở phía sau: “Cái gì? Hạ Hạ mất tích rồi ư?”
Sau đó, Quan Diêm cảm thấy hình như mình bị ai đó đụng phải, rồi cậu chủ nhà mình như một cơn gió biến mất ngay trước mắt.
...
Tư Mộ Hàn nhận được cuộc gọi của Mộc Quý Bạch, nói Nguyễn Tri Hạ đã biến mất.
Mộc Quý Bạch còn chưa kịp nói xong, Tư Mộ Hàn đã bật dậy khỏi ghế sofa, chạy ra ngoài ngay.
Tư Mộ Hàn vừa đi ra ngoài vừa gọi cho Mặc Thâm.
Bên này, Mặc Thâm đã mất dấu Nguyễn Tri Hạ đang đứng bên đường, buồn bực đá vào cột điện.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông, anh ta vừa đá vào cột điện vừa rút điện thoại ra.
Cuộc gọi vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói thô bạo hung ác của Tư Mộ Hàn: "Mặc Thâm, rốt cuộc anh đã đưa Hạ Hạ đi đâu?"
Mặc Thâm vốn đã buồn bực, bây giờ lại nghe thấy giọng điệu chất vấn của Tư Mộ Hàn nên đáp lại một câu:
"Cậu đi với người yêu cũ của cậu thì quan tâm Hạ Hạ đi đâu làm gì?"
Dứt lời, Mặc Thâm liền dập máy.
Tư Mộ Hàn cụp mắt nhìn màn hình cuộc gọi đã bị cắt đứt, ánh mắt u ám đến đáng sợ.
Quan Diêm đuổi tới từ phía sau: "Cậu chủ, mợ chủ làm sao vậy?"
"Cậu mau đi tìm thử xem Mặc Thâm đang ở đâu."
Tư Mộ Hàn quay đầu căn dặn Quan Diêm.
"Vâng."
Quan Diêm sửng sốt, định thần lại rồi gật đầu ngay.
...
Sau khi vỗ về La An An, một mình Nguyễn Tri Hạ đã ở trong căn hộ của La An An suốt buổi sáng.
Tâm trạng của cô đã không còn khó chịu như trước.
Có lẽ là vì cô đã bình tĩnh lại, tim đã phẳng lặng như nước đối với cảnh tượng mà cô đã chứng kiến trước đó.
La An An đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lo cô ấy thức dậy sẽ đói bụng, thế là cô đi xuống phòng bếp xem thử có nguyên liệu tươi ngon nào có thể nấu bữa trưa cho cô ấy không.
Tủ lạnh trong phòng bếp trống trơn, chẳng có thứ gì cả. Rõ ràng chủ nhân của nó đã không ở đây một khoảng thời gian.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, đóng tủ lạnh trống trơn lại.
Nguyễn Tri Hạ xoay người rời khỏi phòng bếp, định đi tới siêu thị gần đó mua ít nguyên liệu.
Nếu cô đã về rồi thì cô cũng không có ý quay lại nữa.
Mặc dù Tư Mộ Hàn không muốn cho cô về, nhưng tại sao cô phải nghe lời anh?
Cô chẳng muốn đợi ở đó như một con ngốc, không biết chừng nào anh mới tới tìm cô.
Quan trọng hơn là bây giờ tâm trạng của An An đang rất sa sút, nên cô muốn ở bên cô ấy.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa căn hộ, chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn thấy bóng áng cao lớn đang đứng ngoài cửa, cô liền ngẩn người.
Cô từ từ ngước mắt lên nhìn gương mặt của người đàn ông, lúc tầm mắt của cô rơi vào gương mặt cực kỳ đẹp trai giống như một vị thần của anh, cô gần như vô thức muốn đóng cửa lại.
"Hạ Hạ!"
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn thấy mình đã muốn đóng cửa thì phản ứng cực kỳ nhanh, vươn tay kéo cửa lại.
"Anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh."
Nguyễn Tri Hạ vừa đóng cửa lại vừa giận dữ nói.
"Hạ Hạ, em hãy nghe anh giải thích."
Trên đường đến đây, Tư Mộ Hàn đã biết chắc rằng cô đã nhìn thấy điều gì đó, rồi hiểu lầm anh.
Nên anh cố ý đến đây để giải thích.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu như trống bỏi: "Em không nghe, em không nghe, anh chính là tên khốn!"
"Hạ Hạ, mặc kệ em nhìn thấy hay nghe thấy điều gì, cũng phải nghe anh giải thích."
Tư Mộ Hàn chen nửa người vào trong.
"Em không muốn nghe gì cả, Tư Mộ Hàn, anh thật sự đã khiến em rất thất vọng."
Nguyễn Tri Hạ thấy mình không thể cản nổi anh, nên dứt khoát từ bỏ, giận dữ đáp lại Tư Mộ Hàn một câu, rồi xoay người quay về phòng khách.
Tư Mộ Hàn bước vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, sải bước đuổi theo Nguyễn Tri Hạ, nắm lấy cổ tay cô.
"Hạ Hạ."
Anh gọi cô bằng giọng điệu trầm thấp.
Cổ tay bị kéo khiến Nguyễn Tri Hạ ngừng bước, cô đứng ở đó hít sâu một hơi.
Bây giờ cô mới bình tĩnh nói với Tư Mộ Hàn: "Tư Mộ Hàn, bây giờ em đang rất tức giận, không muốn gặp anh, nên anh về trước đi được không?"
Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, như thể cô đang kìm nén điều gì đó.
Nhưng Tư Mộ Hàn đâu chịu nghe lời cô.
Ngược lại anh dứt khoát ôm chầm lấy cô từ phía sau.
"Hạ Hạ, anh biết chắc em đã hiểu lầm chuyện gì đó, nhưng Hạ Hạ à, anh có thể giải thích. Nếu anh giải thích rồi mà em vẫn còn tức giận thì anh sẽ nhận sai."
Tư Mộ Hàn nói nhỏ vào tai cô.
Vòng tay quen thuộc khiến mũi Nguyễn Tri Hạ chua xót.
Cô tức giận vùng vẫy, thấy mình không thể thoát ra khỏi vòng tay của người đàn ông, nên dứt khoát không vùng vẫy nữa.
Cô đứng ở đó, để mặc Tư Mộ Hàn ôm lấy cô.
Vành mắt của cô hơi đỏ lên: "Tư Mộ Hàn, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Anh bỏ em ở lại Hải Đảo, một mình quay về gặp mối tình đầu của anh, anh bảo em nghĩ thế nào đây?"
"Hơn nữa anh còn bế cô ta."
Nguyễn Tri Hạ nói, như thể cô đã cực kỳ tủi thân, không kiềm được nước mắt rơi lã chã.
"Anh xin lỗi."
Tư Mộ Hàn không biết hành động này của mình lại khiến cô khó chịu như vậy, anh đau lòng hôn lên tóc mai của cô.
“Hạ Hạ, anh thật sự không có nghĩ nhiều như vậy, lão tứ gọi cho anh nói Tiểu Nhã đã tỉnh lại. Lúc đó anh chỉ nghĩ đơn giản rằng quay về hỏi cô ấy cho rõ, liệu cô ấy có tham gia vào chuyện năm đó hay không."
"Anh vốn định hỏi cho rõ mọi chuyện rồi quay về Hải Đảo tìm em."
"Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện bất ngờ, Tiểu Nhã bỗng xảy ra chút chuyện, nên anh không thể không giải quyết ổn thỏa cho cô ấy trước rồi mới đi tìm em."
"Hạ Hạ, anh không có bế cô ấy. Anh thật sự không có."
Tư Mộ Hàn liên tục giải thích.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong vế trước, vốn đã nguôi ngoai một nửa cơn giận rồi, nhưng sau khi nghe thấy Tư Mộ Hàn không chịu thừa nhận mình đã bế Đường Thanh Nhã, cô lại nhất thời nổi nóng.
Cô lạnh lùng chế giễu anh ngay: "Anh nói dối! Rõ ràng chính mắt em đã nhìn thấy, sáng nay anh đã bế cô ta vào chung cư, vậy mà anh còn lừa em."
"Cái gì?"
Tư Mộ Hàn sững sờ vài giây, sau đó mới phản ứng lại, cái bế mà Nguyễn Tri Hạ nói là do sáng nay Đường Thanh Nhã bị trẹo chân, dưới tình huống bất đắc dĩ, anh mới bế cô ta vào chung cư.
Anh bất đắc dĩ nói: “Hạ Hạ, em thật sự đã hiểu lầm anh rồi, lúc đó Tiểu Nhã đã bị trẹo chân. Anh thấy cô ấy đau như vậy, hoàn toàn không thể đi lại được, nên mới vạn bất đắc dĩ bế cô ấy vào trong."