Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đưa cơm cơ đấy.

Thật khiến người ta đố kỵ.

Nguyễn Tri Hạ nhất thời nổi máu ghen tuông.

Tại sao cô không gặp lại anh sớm một chút chứ?

"Hạ Hạ."

Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ nhìn cô.

Xem kìa, ghen đỏ mắt thế này, trước đấy đã nói sẽ cùng anh bồi thường cho Đường Thanh Nhã cơ mà?

Đây thật sự muốn cho Đường Thanh Nhã tạm thời sống chung với bọn họ ư?

Tư Mộ Hàn thật lòng cảm thấy kẹp giữa ở hai người con gái bên nào cũng khó xử.

Một người là người phụ nữ anh yêu nhất, một người là cô gái anh nợ rất nhiều, dường như nghiêng về phía ai cũng không tốt lắm.

Đàn ông đúng là khó làm.

Nguyễn Tri Hạ chu môi, biết không phải là lỗi của anh nhưng tâm lý cứ cảm thấy không thoải mái.

Cô lẩm bẩm nói: “Tư Mộ Hàn, anh đúng là lam nhan họa thủy.”

“Được rồi, cô ta làm gì cũng vô dụng thôi, trong lòng anh chỉ có một mình em. Cô ta nhìn mãi sẽ nguội lòng, tự nhiên sẽ nghĩ thông suốt.”

Nếu có thể, Tư Mộ Hàn cũng không muốn nghĩ quá xấu về Đường Thanh Nhã.

Dẫu sao những gì cô ta trải qua cũng đã đủ vô tội.

Nguyễn Tri Hạ không nói lại được Tư Mộ Hàn, cũng biết mình chỉ đang ghen tị, không hề muốn làm khó cho anh.

Đường Thanh Nhã vì anh làm ra chuyện như vậy, làm sao mà anh có thể thật sự tuyệt tình được.

Hoặc có lẽ đây chính là một mặt mà cô yêu anh.

Người đàn ông này nhìn như vô tình nhưng lại có tình hơn bất cứ ai.

Cô cần gì phải làm khó cho anh chứ.

Hơn nữa Đường Thanh Nhã này chẳng qua chỉ có chút tâm cơ không trong sáng, người thông minh vừa nhìn đã thấu ngay.

Xem ra cô ta cũng không thảo mai giống như trong tưởng tượng của cô, cùng lắm chỉ là một tay gà mờ, không quá là khó trị.

Một tay Nguyễn Tri Hạ sượt qua cằm anh, hừ lạnh một tiếng.

“Sau này anh không được ăn đồ cô ta nấu!”

Tư Mộ Hàn thấy vậy cười nói: “Được.”

Nguyễn Tri Hạ vừa ý, hôn lên môi anh một cái.

Lúc đang muốn rút lui cô lại bị anh ấn đầu, sau đó lại là một phen tùy ý xâm chiếm.

Đường Thanh Nhã chạy ra ngoài không được mấy bước, quay đầu lại nhìn thấy Tư Mộ Hàn không đuổi theo mình.

Cô ta hơi mím môi, cảm thấy rất khó chịu.

Cô ta xoay người giống như giận dỗi đi về phía trước, muốn rời khỏi biệt thự.

Đúng lúc cô ta đi đến cửa sắt, Đại Nha và Tiểu Nha đã đuổi kịp tới nơi.

“Cô Nhã, cô định đi đâu thế?”

Tiểu Nhã tóm lấy cổ tay Đường Thanh Nhã, sốt ruột hỏi.

Đường Thanh Nhã thấy Đại Nha Tiểu Nha đuổi theo mình nhưng không thấy Tư Mộ Hàn.

Nghĩ bụng Tư Mộ Hàn nhất định đang ở trong đó với Nguyễn Tri Hạ, trong lòng lại càng đố kị đến phát cuồng.

Cô ta hơi tức mình giãy khỏi tay Tiểu Nha: “Tiểu Nha, cô buông tôi ra.”

“Cô Nhã, cô làm gì thế, cô đi như vậy thì Nguyễn Tri Hạ kia có thể một mình chiếm giữ cậu chủ đấy.”

Đại Nha nhắc nhở nói.

Đường Thanh Nhã dừng một chút.

Không còn cố chấp giãy tay Tiểu Nha ra nữa.

Đại Nha thấy vậy tiếp tục nói: “Cô Nhã, là cậu chủ bảo chúng tôi đuổi theo cô, có thể thấy cậu ấy vẫn để ý đến cô.”

Đường Thanh Nhã vẫn do dự cắn môi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Đại Nha.

“Thật vậy sao? Anh Mộ Hàn thật sự còn quan tâm tôi ư?”

Đại Nha nhìn gương mặt gầy gò của Đường Thanh Nhã, không khỏi nhớ lại lúc trước cô ta ở ngôi nhà cũ, xinh đẹp dịu dàng mê người là thế, vậy mà giờ đây…

Trong lòng Đại Nha hiện lên một tia cười lạnh lùng và đắc ý, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.

Cô ta gật đầu nói chắc chắn:

“Đương nhiên rồi, cô không biết chứ lúc trước cô mất tích, cậu chủ lo lắng biết bao nhiêu.”

“Cô Nhã, trong lòng cậu chủ nhất định còn có cô.”

“Cái cô Nguyễn Tri Hạ kia chẳng qua chỉ tranh thủ lúc cậu chủ buồn lòng mới nhảy vào, thế mới có được tình cảm của cậu chủ. Nếu như lúc đó cô có ở đây thì làm gì đến lượt Nguyễn Tri Hạ?”

Đại Nha tức giận bất bình nói.

“Hơ, có phải tôi đến không đúng lúc rồi không?”

Nguyễn Tri Hạ đứng cách đó không xa, khoanh tay ôm ngực nhìn Đại Nha, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

Cô thật sự không ngờ rằng người giúp việc này lại nghĩ về cô như vậy.

Cô tranh thủ nhảy vào?

Ai cho cô ta tự tin nói cô như thế?

Tiểu Nha vừa thấy Nguyễn Tri Hạ, ngẫm lại lời cảnh cáo vừa nãy của Tư Mộ Hàn, cô ta lập tức cung kính nói to: “Mợ chủ.”

Đại Nha không ngờ Nguyễn Tri Hạ lại nghe thấy lời nói vừa rồi của mình, ngay lập tức sợ mất mật cúi gằm mặt.

“Mợ chủ ạ.”

Cô ta gọi một cách không tình nguyện.

“Thì ra các cô còn biết tôi là mợ chủ cơ đấy.”

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười nhìn Đại Nha Tiểu Nha, nhưng đáy mắt lại không hề có lấy một chút ý cười.

Cô hất cằm khiến cho người ta cảm thấy sự cao cao tại thượng, cảm giác như một nữ vương không thể xâm phạm.

Đường Thanh Nhã nhìn Nguyễn Tri Hạ, thấy cô mặc một bộ váy liền trắng muốt, khuôn mặt xinh đẹp thanh thuần tràn đầy khí chất lạnh lùng.

Cả người giống như một nữ thần cao không thể với, băng thanh ngọc khiết, giống như một đóa hoa sen lạnh lùng không thể khinh nhờn.

Khí chất của cô rất tuyệt vời, không hề có vẻ đang ra oai nhưng lại khiến người ta không rời mắt được.

Trong sự dịu dàng lại mang theo một ít lạnh lùng.

Đáy mắt Đường Thanh Nhã hiện lên một tia hâm mộ đồng thời cũng có vài phần đố kỵ.

Cùng là phụ nữ, cô ta không thể không nói, Nguyễn Tri Hạ có vẻ ngoài rất xinh đẹp.

Không giống như kiểu quyến rũ mê hoặc.

Mà là kiểu khí chất người đẹp rất tự nhiên, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng được lòng những người đàn ông mạnh mẽ.

Xem lại bản thân mình, Đường Thanh Nhã không khỏi cảm thấy hèn mọn.

Cô ta có chút không cam lòng, hơi cắn môi.

Rõ ràng cô ta đã ở bên anh Mộ Hàn từ nhỏ, nhưng tại sao anh đối xử với cô ta trước sau gì cũng chỉ là tình cảm như anh trai em gái.

Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó nhìn gương mặt vô hại của Đường Thanh Nhã hiện lên các loại cảm xúc khác nhau.

Cô không khỏi cong cong khóe môi.

Cô gái này lại đang nghĩ gì nhỉ?

Có chiêu gì cứ dùng hết ra xem, nếu như cô mà thua thì cô không phải tên Nguyễn Tri Hạ.

Dường như Đường Thanh Nhã cũng cảm giác được Nguyễn Tri Hạ đang đánh giá mình.

Cô ta lại nhìn sang một cách trực tiếp, mỉm cười rất dịu dàng.

“Hạ Hạ, sao cô cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?”

Nguyễn Tri Hạ đáp: “Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy cô khá xinh xắn.”

Ừ.

Là khá xinh xắn thôi.

Bộ dạng này không khó nhìn ra được là một cô gái đẹp dịu dàng yếu đuối.

Đáng tiếc cho khuôn mặt thanh thuần kia lại đang nhuốm đầy vẻ dối trá.

Đường Thanh Nhã dường như nghe ra được ý tứ trong lời của Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt cô ta hiện lên một tia tức giận nhưng chỉ trong chớp mắt.

Cô ta giả bộ không hiểu hỏi lại: “Tôi cũng cảm thấy Hạ Hạ rất đẹp.”

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Nhìn thế này cảm thấy có vẻ chúng ta cũng hơi giống nhau đấy.”

Nguyễn Tri Hạ bật cười.

Cô giống cô ta ư?

Muốn chọc tức cô à?

Muốn gián tiếp biểu đạt cái gì đây?

Nguyễn Tri Hạ mỉm cười không cho là phải, đáp lời: “Cô Đường nghĩ nhiều rồi, sao mà tôi giống cô được cơ chứ, cô đâu có phải do mẹ tôi sinh ra đâu.”

Từ đầu đến chân cô ta chẳng giống cô chút nào cả.

Thật đúng là trợn mắt nói dối.

Đường Thanh Nhã bị một câu không phải do mẹ tôi sinh ra làm cho tức đến á khẩu không trả lời được.

Có vẻ cô ta không ngờ Nguyễn Tri Hạ là một nhân vật lợi hại như vậy.

Vốn tưởng rằng cô ta nói thế, trong lòng Nguyễn Tri Hạ ít nhiều cũng sẽ suy nghĩ.

Nhưng trông có vẻ không giống như đang nghĩ ngợi nhiều điều.

Đối đáp mấy lời qua lại, Đường Thanh Nhã không khỏi cảm thấy hơi bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK