Nhìn Đường Thanh Nhã bất tỉnh, vẻ mặt Tư Mộ Hàn vô cùng u ám.
Lãnh Thiếu Khiêm tức giận nghiến răng: "Anh ba, thật không ngờ bên kia lại nhanh như vậy, thiếu chút nữa đã nhanh hơn chúng ta một bước mà giết người diệt khẩu."
Không ngờ bọn họ đã tìm Đường Thanh Nhã suốt năm năm và cuối cùng cũng tìm được tung tích của cô ta.
Nhưng khi anh ấy và anh ba tới, gia đình đã cứu Đường Thanh Nhã đã bị diệt khẩu, cả nhà bảy người, người nhỏ nhất mới 3 tuổi, người già nhất 70 tuổi đều không ai thoát khỏi.
Ngay cả Đường Thanh Nhã cũng suýt nữa thì chết.
Những người đó quả thực là súc sinh!
Cũng không biết bọn họ đã làm gì với Đường Thanh Nhã.
Lúc anh ấy và anh ba tìm thấy Đường Thanh Nhã, cô ta gầy trơ xương.
Còn đâu là cô gái nhỏ hiền lành cùng họ lớn lên hồi đó.
Bây giờ lại bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mặc dù Lãnh Thiếu Nhiễm không thích cô ta, nhưng dù sao thì Đường Thanh Nhã cũng đã ở bên họ nhiều năm, ít nhiều cũng có chút tình cảm.
Nhìn cô ta lúc đó xinh đẹp động lòng người, vậy mà bây giờ lại biến thành thế này.
Trong lòng anh ấy có chút chạnh lòng.
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn u ám, trầm mặc không nói.
Không biết lý do tại sao, vừa rồi trái tim anh đã bắt đầu bồn chồn, như thể có điều gì đó sắp xảy ra.
"Nhanh lên!"
Cảm giác khó chịu đó càng ngày càng dồn dập, mãnh liệt đến mức Tư Mộ Hàn cảm thấy hoảng sợ.
Thấy biểu hiện của Tư Mộ Hàn không đúng lắm, Lãnh Thiếu Nhiễm hỏi: "Anh ba, sao vậy?"
Tư Mộ Hàn không nói lời nào, thay vào đó anh nắm chặt tay, trong lòng vô còn khó chịu.
Khi Lãnh Thiếu Khiểm thấy Tư Mộ Hàn không trả lời, anh ấy không hỏi thêm
nữa.
Nhưng lúc nhìn anh có thêm một chút thăm dò.
Lý do gì mà anh ba lại tỏ ra khó chịu như vậy.
Tư Mộ Hàn vừa xuống máy bay, Quan Diêm liền nghiêm mặt chào hỏi: "Cậu chủ, không tốt rồi, không thấy cô chủ đâu nữa."
"Cậu nói cái gì!"
Tư Mộ Hàn bước tới và nắm lấy cổ áo của Quan Diêm với vẻ mặt lạnh lùng.
"Không biết tại sao tối nay cô chủ lại đến quán bar uống rượu."
Quan Diêm sốt ruột nói: "Lúc đầu còn rất bình thường, nhưng lúc cô chủ đi vào nhà vệ sinh, sau đó thì không thấy đâu nữa."
Tư Mộ Hàn đấm Quan Diên ngay tại chỗ.
"Tôi bảo cậu phải bảo vệ cô ấy cho thật tốt, thế mà cậu lại để việc này xảy
ra!"
Thảo nào anh lại cảm thấy bất an như vậy, hóa ra là vì cô gái nhỏ của anh đã mất tích.
Cả khuôn mặt của Tư Mộ Hàn lạnh lẽo:"Đã tra được là ai bắt cô ấy chưa?"
Quam Diêm trả lời: "Từ video giám sát, chúng tôi đã nhìn thấy người của cậu chủ Đường."
"Tư Mộ Thành đang ở đâu?"
Quan Diêm mồ hôi lạnh nói: "Theo tôi biết thì bây giờ cậu chủ Đường đang hối cải ở biệt thự Ngân Sơn."
Tư Mộ Hàn lập tức nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, chỉ vào Đường Thanh Nhã đang được nâng ở sau: "Lão tử, đưa cô ta đến bệnh viện."
"Được."
Lãnh Thiếu Khiêm gật đầu.
Nhìn Đường Thanh Nhã vẫn đang bất tỉnh trên cáng, cả người anh ấy không dám thả lỏng.
Đường Thanh Nhã là manh mối duy nhất của họ để lần ra vụ nổ cách đây năm năm.
Không thể để cô ta có mệnh hệ gì được.
Không cần anh ba nói, anh ấy cũng biết phải làm thế nào.
Tư Mộ Hàn vỗ nhẹ lên vai Lãnh Thiếu Khiêm, nói với Quan Diêm: "Đến Ngân Son."
Tư Mộ Hàn bước lên chiếc Maybach đen, gương mặt lạnh lùng và khát máu.
Khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, cô thấy mình bị trói vào chiếc giường lớn, cả người nằm thành hình chữ đại.
Nhớ lại trước khi hôn mê, cô dường như đã nhìn thấy Phương Minh Mi, còn có...
Tư Mộ Thành.