Lãnh Thiếu Khiêm giận giữ từ bên ngoài bước vào.
Nhìn Lãnh Thiên Thiên đang ngồi dựa vào tường, anh ấy bước tới, giơ tay tát vào mặt cô ta!
Lãnh Thiên Thiển quấn gạc trên đầu, tay che khuôn mặt bị Lãnh Thiếu Khiểm đánh, hai mắt
ươn ướt.
Cô ta ấm ức nhìn Lãnh Thiếu Khiêm, như thể cô ta không hiểu tại sao Lãnh Thiếu Khiểm lại đánh mình.
Lãnh Thiếu Khiêm cắn răng và giận dữ nói: "Là em làm có đúng không?"
Lãnh Thiên Thiên hiện lên một tia hoảng sợ, cô ta giả vờ khó hiểu nói: "Anh Khiêm, anh đang nói cái gì vậy, em đã làm gì?"
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn Lãnh Thiển Thiển, anh ấy ném đoạn băng giám sát có được từ trước về phía Lãnh Thiên Thiên: "Là em đâm chết người đã hại anh ba! Nói đi! Tại sao em lại muốn hại anh ba!"
Thấy mình không thể giấu giếm nữa, Lãnh Thiên Thiên liền nói: "Em không muốn làm hại anh ba, chỉ là em thấy khó chịu với người phụ nữ đó nên muốn dạy cho cô ta một bài học."
"Em muốn anh phải nói thế nào nữa mới chịu hiểu đây?"
"Đó là người phụ nữ của anh ba, nếu em chạm vào cô ấy, đồng nghĩa với việc muốn tìm cái chết!"
Lãnh Thiếu Khiêm giận dữ đi tới đi lui trong phòng bệnh.
Anh ấy chống hai tay lên hông, hết lần này đến lần khác trừng mắt nhìn Lãnh Thiên Thiến rồi cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Nếu để cho anh ba biết Lãnh Thiên Thiên là người đã làm điều đó.
Không biết anh ba sẽ làm gì với Lãnh Thiên Thiến...
Mặc dù anh ấy rất ghét người phụ nữ không có đầu óc này.
Nhưng dù sao cô ta cũng là con gái duy nhất của chú hai.
Chú hai đối với anh ấy rất tốt, dù thế nào anh ấy cũng phải bảo vệ Lãnh Thiên Thiến.
Vậy nên lúc này anh ấy chỉ có thể có lỗi với anh ba.
Lãnh Thiếu Khiêm nhướng mắt nói với Lãnh Thiên Thiên: "Anh sẽ phải người đưa em ra nước ngoài ngay lập tức, mấy năm tiếp theo em ở nước ngoài suy nghĩ cho kỹ đi!"
Khi Lãnh Thiên Thiên nghe thấy điều này, cô ta lập tức gầm lên: "Không. Anh Khiêm, em không muốn ra nước ngoài! Em muốn ở bên cạnh anh ba!"
Cô ta không muốn ra nước ngoài.
Sau khi ra nước ngoài, cô ta sẽ không bao giờ gặp lại anh ba của mình nữa!
Lãnh Thiếu Khiêm cười khẩy một tiếng, mỉa mai nhìn Lãnh Thiên Thiến, công kích không thương tiếc: "Ở với anh ba?"
“Thiển Thiển, đừng ảo tưởng nữa!
Anh ba là ai em không biết sao? Suýt chút nữa đã làm tổn thương người phụ nữ của anh ba, anh ba không giết em là tốt rồi, em còn ảo tưởng anh ba sẽ yêu mình sao?"
Lãnh Thiếu Khiêm biết em họ của mình thích Tư Mộ Hàn, nhưng anh ấy không ngờ Lãnh
Thiến Thiên lại thích đến như vậy.
Lãnh Thiên Thiến cho rằng nếu cô ta làm tổn thương người phụ nữ đó thì anh ba sẽ yêu mình sao?
Anh ba là ai!
Đường Thanh Nhã đã ở bên cạnh anh ba bao nhiêu năm?
Anh ba cũng không yêu cô ta.
Càng đừng nói đến Lãnh Thiên Thiến.
Bây giờ anh ba coi người phụ nữ đó như bảo bối.
Lãnh Thiên Thiên lại suýt chút nữa làm tổn thương đến người phụ nữ đó.
Đừng nói đến Lãnh Thiên Thiến, kể cả là anh ấy thì anh ba cũng sẽ không tha.
"Anh Khiêm, em không muốn, làm ơn."
Lãnh Thiên Thiên nói như thế nào cũng không chịu ra nước ngoài.
Cô ta không quan tâm.
Cô ta chỉ biết một khi ra nước ngoài, đồng nghĩa với việc chắp tay dâng anh ba cho người khác.
Cô ta không muốn như vậy!
Cô ta đã quen anh ba được hơn nửa năm.
Vô tình nhìn thấy bộ mặt thật của anh ba.
Kể từ lúc đó, cô ta đã bị người đàn ông đẹp trai đó mê hoặc.
Cô ta muốn làm cho anh yêu mình.
Nhà thiết kế nhỏ đó là cái thá gì?
Cô ta mới là người phụ nữ xứng đáng đứng bên cạnh anh ba!
Lãnh Thiếu Khiêm cảm thấy người em họ thiểu năng của mình không cứu được nữa rồi.
Để cứu mạng cô ta, anh ấy đã phải đắc tội với anh ba.
Không thể để Lãnh Thiển Thiển ở lại tiếp tục làm hại anh ba.
Không phải nhưng Lãnh Thiếu Khiêm cảm thấy Lãnh Thiên Thiên thực sự không xứng đáng với anh ba của mình.
Người nông cạn như vậy sao có thể xứng với anh ba như thần của anh ấy chứ.
Lãnh Thiếu Nhiễm cúi gằm mặt, không chút thương lượng nói:
"Thiển Thiến, anh không ở đây để thảo luận với em, anh đến đây để thông báo cho em, em nhất định phải ra nước ngoài!"
Lãnh Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiếu Khiêm, điên cuồng nói: "Anh Khiêm, sao anh có thể đối xử với em như thế này!"
Lãnh Thiếu Nhiễm không muốn nghe những lời vô nghĩa của cô ta nữa, quay người bước ra khỏi phòng.
Anh ấy đã làm tất cả những gì nên làm, nhưng Lãnh Thiển Thiển vẫn không biết dừng lại.
Nếu cô ta lẻn về mà bị anh ba bắt được thì anh ấy chỉ có thể buông tay.
Mọi thứ phụ thuộc vào việc cô ta có hiểu và trân trọng cơ hội này hay không.
Đúng như Nguyễn Tri Hạ nghĩ, cuối cùng thì Tư Mộ Hàn cũng không trở về phòng ngủ.
Cô không biết anh thức cả đêm hay sang phòng khác.
Nhưng cô cũng không quan tâm.
Sau khi dậy rửa mặt xong, cô đến trực tiếp M.S.
Đứng trong thang máy đặc biệt một mình, lúc này cô không cảm thấy chóng mặt nữa.
Tốc độ của thang máy đã được điều chỉnh, trước đó chỉ mất năm phút để lên thẳng tầng 99, nhưng lần này mất mười phút.
Thang máy từ từ đi lên, không có một chút cảm giác dao động nào, vì vậy cô không cảm thấy khó chịu.
Khi thang máy lên đến tầng chín mươi chín, cô bước ra ngoài.
Cô tình cờ gặp Mộ Tư từ văn phòng bước ra.
Người đàn ông vẫn đeo mặt nạ.
Anh cao 1,9 mét, dáng người cao thẳng, khí chất độc đoán.
Ánh mắt cô thoáng qua chiếc mặt nạ rồi mỉm cười: "Chào buổi sáng, anh Mộ Tư."