Nhưng lúc này cô mới hiểu, càng là người trông vô tâm vô phế thì đằng sau họ càng có những nỗi niềm, những câu chuyện khó nói.
Ai có thể tưởng tượng được là, sau khi An An yêu Đường Thời lại bị em trai của anh ấy quấn lấy để trả thù. Cảm giác đau đớn đó không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Nếu không phải do cô bắt gặp thì liệu An An có luôn giống như trước đây, không chia sẻ với có chuyện gì hết, cứ một mình chịu đựng như vậy thôi?
Nguyễn Tri Hạ biết người làm bạn bè như mình thật thất bại, bình thường có xảy ra chuyện gì An An cũng luôn là người đầu tiên xông đến bảo vệ cô, nhưng cô lại không biết gì về chuyện của cô ấy hết.
La An An quan biết Nguyễn Tri Hạ cũng đã được hai năm, cô ấy biết hiện giờ trong lòng cô đang nghĩ gì.
Cô ấy vỗ lên vai Nguyễn Tri Hạ, cười một cách vô tư, nói: “Được rồi, đừng có trưng bộ mặt đó ra với tớ nữa. Tớ vẫn sống tốt mà, ai không biết còn tưởng tớ đã phải chịu tổn thương gì lớn låm."
Nguyễn Tri Hạ nhìn dáng vẻ thờ ơ không để tâm của La An An lại càng cảm thấy xót xa cho cô ấy hơn.
Cô ôm lấy La An An, mặc cho cô ấy có nói gì cũng không buông cô ấy ra.
La An An bất lực thở dài, ôm vai bạn mình, cô ấy biết bạn quan tâm đến mình, muốn an ủi mình, nhưng cô ấy thật sự không cần.
Trái tim của cô ấy đã trở nên chai sạn trong hơn ba năm ở bên cạnh Đường Ngọc rồi.
Cho dù vừa nãy cô ấy đã tự để lộ ra vết sẹo, nhưng cô ấy cũng không cảm thấy đau đớn nhiều.
Điều duy nhất khiến cô ấy đau lòng là nghe tin Đường Thời sắp kết hôn.
Nhưng hình như sau khi uống say, cảm giác đau đớn đó đã biến mất không dấu vết.
Cô ấy là La An An.
Cô ấy sống rất tốt.
Cho dù số phận có giày vò, hành hạ cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ ưỡn thẳng lưng, dũng cảm tiến về phía trước.
Đường Ngọc muốn cô ấy khóc, còn cô ấy sẽ cười.
Sau khi chia tay La An An, tâm trạng Nguyễn Tri Hạ rất tệ.
Cô cảm thấy con người Đường Ngọc rất cực đoan, rõ ràng tất cả những chuyện mẹ An An không liên quan gì đến cô ấy, nhưng tại sao anh ta nhất định muốn hủy hoại An An chứ? Thậm chí anh ta còn làm chuyện đó với An An.
Điều này đối với An An là một sự sỉ nhục đến mức nào.
Nguyễn Tri Hạ thật sự rất ghét Đường Ngọc.
Vốn lúc đầu cô đã chẳng có thiện cảm gì với anh ta, vậy giờ cô càng ghét anh ta hơn.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ, nếu mình có khả năng, cô chắc chắn sẽ giúp An An thoát khỏi Đường
Ngọc.
Dù sao An An vẫn còn trẻ, rời khỏi Đường Ngọc, thanh xuân của cô ấy vẫn còn phơi phới, tại sao lại cứ để Đường Ngọc hủy hoại như vậy?
Lúc quay về Đế Uyển, vừa bước cổng, Nguyễn Tri hạ đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi trên xe lăn câu cá bên hồ.
Quan Diêm ở bên cạnh thấy Nguyễn Tri Hạ liền lập tức cúi người chào: “Mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, hỏi: “Hai người đang làm gì vậy?”
Quan Diêm đáp: “Cậu chủ đang câu cá ạ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy liền thấy rất hiếu kỳ: “Câu được con cá nào chưa?”
Quan Diêm lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười: “Đã cầu cả một ngày rồi mà vẫn chưa câu được con cá nào ư?”
Quan Diêm lắc đầu đáp: “Không phải là một ngày a, cậu chủ chỉ vừa mới câu thôi.”
Nguyễn Tri Hạ “G” một tiếng, sau đó nhìn Tư Mộ Hàn vẫn đang chuyên tâm câu cá, cô hơi bĩu môi, nhìn ngó xung quanh, thấy đằng xa có một chiếc ghế đầu nhỏ ở mép hồ.
Cô chạy đến cầm chiếc ghế lên, ngồi xuống bên cạnh Tư Mộ Hàn.
Thấy cần câu anh cầm trong tay, cô thấy hơi ngứa ngáy: “Tư Mộ Hàn, tôi cũng muốn câu”
Tư Mộ Hàn ngoảnh đầu sang nhìn Quan Diêm, cậu ta lập tức lấy ra một chiếc cần câu khác trong hộp dụng cụ câu cá.
Nguyễn Tri Hạ lập tức cười híp mắt nhìn Quan Diêm, trông dáng vẻ rất phấn khích.
Tư Mộ Hàn thấy cô cười vui vẻ với Quan Diêm như vậy, sắc mặt anh lập tức sầm xuống. Anh vươn tay ra xoay mặt cô lại, để cô nhìn mình, nói: “Tôi sẽ dạy cô câu cá.”
Nguyễn Tri Hạ không biết tâm tư nho nhỏ của Tư Mộ Hàn, cô còn tưởng anh định dạy mình thật, cũng không nhìn Quan Diêm nữa mà vui vẻ nhìn Tư Mộ Hàn, hỏi: “Cậu như thế nào?”