Sau đó đưa tay chọt chọt cái người còn đang trêu chọc nói xấu cậu chủ nhà mình.
Tống Thanh Phong không hề biết gì, vẫn cứ líu ríu nói không ngừng: "Cậu chủ của cậu vừa xấu, chân còn tàn phế, tính tình lại còn như vậy, rốt cuộc là ai mù vậy, thế mà lại coi trọng anh ấy?"
Quan Diêm nghe vậy, lập tức đổ mồ hôi lạnh nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Cậu Tống, sợ là ngày này năm sau là ngày giỗ của cậu mất rồi!
Chỉ thấy trong đôi mắt u ám của người đàn ông lóe lên sự lạnh lẽo, nhếch môi, cả người tỏa ra sự lạnh lẽo tịch mịch.
Khóe miệng của cậu ta hơi run rẩy, dùng sức nháy mắt với Tống Thanh Phong.
Nhưng mà cái tên này lại đang nói rất hăng say, hoàn toàn không hề chú ý cậu ta đang ra hiệu.
"Có phải đối phương trông cực kỳ xấu hay không?"
Quan Diêm: ".."
Ra hiệu thất bại!
Cậu Tống, cậu tự làm thì cậu tự chịu đi!
"Tôi thấy chắc chắn là thế, nếu không xấu thì sao có thể bằng lòng gả cho anh ba của tôi chứ! Phải biết rằng nếu gả cho anh ba của tôi thì chẳng phải là sẽ thủ thân cả đời ư!"
Tống Thanh Phong vừa nói xong, khuôn mặt của người đàn ông trên xe lăn ngồi phía sau càng đen hơn.
Quan Diêm nhịn không được ôm trán, sau khi cho Tổng Thanh Phong ánh mắt bảo “cậu tự cầu phúc đi” xong, sau đó chỉ vào phía sau anh ấy.
Tống Thanh Phong nhìn theo hướng chỉ của cậu ta, lập tức hóa đá!
Móa! Diêm La Vương ở đó lúc nào vậy!
Đáng chết!
Quan Diêm này không có chút nghĩa khí gì cả, sao không nhắc nhở anh ấy một chút chứ!
Anh ấy máy móc quay đầu, u oán nhìn Quan Diêm, dường như đang trách cậu ta không nhắc nhở anh ấy Đại Ma Vương xuất hiện!
Quan Diêm cảm thấy mình rất vô tội, cũng đâu phải cậu ta không nhắc nhở, cậu ta còn suýt chút đá anh ấy để nhắc rồi!
Là do chính anh ấy tự tìm đường chết.
Biết rõ Ma Vương ở cách đây không xa mà còn dám nói dai nói dài.
"Anh ba à! Anh chưa nghe thấy cái gì hết, có đúng không?" Tống Thanh Phong hít sâu một hơi, sau đó quay người nhìn người đàn ông kia, cười hì hì nói.
"Cậu nói thử xem!" Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn anh ấy.
Ánh mắt lạnh như băng, tựa như là có cả vạn thanh kiếm đâm vào trái tim của anh ấy, vô cùng lạnh lẽo!
Xong! Đời! Rồi!
"Vậy anh xem như em chưa hỏi gì đi nhé!" Tống Thanh Phong xám xịt xoay người: "Ừm... em còn có việc, em xin phép đi trước!"
Nói xong, anh ấy không dám xoay đầu, chạy thẳng một mạch.
Sợ rằng nếu chậm một bước thôi thì người đàn ông kia sẽ chặt anh đem đi ngâm muối mất!
Khóe miệng Quan Diêm giật giật một cái, không hổ là cậu Tống, bút lông trên đầu con cọp, còn muốn cười một tiếng cho qua.
Nhưng mà, điều này có thể sao?
Quan Diêm vô thức nhìn về phía người đàn ông.
Sắc mặt của người đàn ông cực kỳ tối tăm, hiển nhiên không giống dáng vẻ nhân nhượng cho qua chuyện này.
Quan Diêm lại thầm mặc niệm trong lòng một lần nữa: Cậu Tống, chúc cậu may mắn.
Quan Diêm ngồi ở ghế phụ lái, dựa vào cửa kính của xe mà nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăng đang ôm cô gái ở đằng sau.
Người phụ nữ kia dựa đầu vào vai phải của cậu chủ nhà cậu ta, hai chân ngồi trên đùi anh, là kiểu ôm ngồi kinh điển.
Vậy mà cậu ta lại không nhìn ra có cái gì không hài hòa, thật là quỷ dị!
Anh rũ mắt, nhìn người phụ nữ trong ngực mình, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn lại có chút không đứng đắn, đôi mắt hẹp dài u ám sâu xa.
Lông mi dày và đen nhánh che đi cảm xúc nơi đáy mắt, khiến cho người ta không thể nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì.
Quan Diêm cũng không biết cậu chủ nhà mình đang nghĩ gì, người phụ nữ mà anh đang ôm là người của nhà họ Nguyễn đấy!
Là người đã liên hợp với nhà họ Nguyễn sỉ nhục anh!
Nhưng vì sao trông anh lại chẳng giống như định xử trí cô gái đó vậy?