Nguyễn Tri Hạ nhìn khuôn mặt sa sầm của Tư Mộ Hàn, do dự xem có cần phải nói cho anh biết là suýt chút nữa cô đã bị hôn hay không.
Vẻ do dự của Nguyễn Tri Hạ khiến anh càng chắc chắn rằng Tư Mộ Thành không chỉ chạm vào tay cô mà nhất định còn làm điều gì đó quá đáng hơn.
Anh vô thức nắm chặt lấy cổ tay cô, gầm gừ: "Nói đi, anh ta còn làm gì cô nữa?"
Cô bị lửa giận đột ngột của anh làm cho hoảng sợ, lập tức thành thật đáp: "Anh ta còn muốn hôn tôi."
Có lẽ biểu tình của Tư Mộ Hàn có chút đáng sợ, Nguyễn Tri Hạ không nhịn được mà bĩu môi, trông rất đáng thương: "Nếu tôi không đá vào dưới háng anh ta thì anh ta đã thành công rồi."
Giọng nói mềm mại của cô mang theo một tia ấm ức, khiến trong lòng Tư Mộ Hàn trào dâng cảm giác muốn che chở cho cô thật tốt.
Chỉ là vừa nghe cô nói tên Tư Mộ Thành lưu manh kia muốn hôn cô, cons chút nữa đã hôn được.
Tư Mộ Hàn cảm thấy lồng ngực của mình bùng cháy một ngọn lửa hừng hực, muốn thiêu rụi cả thế giới.
Dám vọng tưởng chấm mút người phụ nữ của anh!
Quả thực là muốn chết!
Tư Mộ Hàn thấp giọng quát một cách thô bạo: "Trước tiên đấm sưng cái miệng của anh ta trước, sau đó chặt đứt tay anh ta cho tôi!"
Anh ta muốn hôn người phụ nữ của anh, vậy anh sẽ phế đi cái miệng của anh ta!
Tay của anh ta chạm vào người phụ nữ của anh, anh sẽ phế đi tay của anh ta!
Mấy vệ sĩ lập tức nhận lệnh: "Vâng!"
"Không..." Tư Mộ Thành sợ hãi không ngừng lại người ra sau, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của vệ sĩ.
Tư Mộ Thành hét lên trong tuyệt vọng: "Tư Mộ Hàn, mày không thể làm như vậy với tao!"
"Không thể làm như vậy với anh sao? Ha.." Tư Mộ Hàn nở nụ cười lạnh lùng mà tàn nhẫn: "Bài học lần trước không đủ sâu, khiến cho anh quên mất Tư Mộ Hàn tôi khó trêu vào như thế nào rồi à!"
"Lần này, tôi sẽ cho anh một bài học cả đời không quên, cho anh làm người thật tốt!"
Anh vung tay lên, không e ngại bất kỳ kẻ nào, không chấp nhận bất kỳ uy hiếp gì: "Ra tay!"
Vệ sĩ lập tức bước tới, binh binh binh vài cái, đánh cho Tư Mộ Thành không thể nói thêm một câu nào nữa.
Sau gần năm phút đấm miệng, Tư Mộ Thành bị đánh đến nỗi miệng toàn là máu.
Nguyễn Tri Hạ cực kỳ sợ hãi khi nhìn cảnh này. Cô trực tiếp quấn lấy cổ Tư Mộ Hàn, nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu này.
Đã sớm nghe nói về thủ đoạn độc ác và tàn bạo của Tư Mộ Hàn, quả là không sai.
Người đàn ông này, khi trở nên hung ác thì họ hàng cũng không nhận.
Nguyễn Tri Hạ mừng vì mình không thật sự đắc tội đến người đàn ông này, nếu không thì chết như thế nào cũng không biết.
"Sợ rồi à?"
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ nép vào vòng tay của mình, thân thể Tư Mộ Hàn thoáng run rẩy, không quá hài lòng với phản ứng của cô.
Anh đang trút giận cho cô, cô sợ thì sao được?
"Không sợ"
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nguầy nguậy, cô đang sợ.
Nhưng không phải sợ anh, mà là sợ nhìn thấy những cảnh quá máu me.
Thật ra cô có hơi say máu, dễ buồn nôn khi nhìn thấy nó.
Tư Mộ Hàn vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô: "Chỉ cần cô không làm chuyện có lỗi với tôi, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy."
Sự máu lạnh tàn nhẫn của anh sẽ không dùng trên thân thể của cô.
Nhưng nếu có một ngày, cô phản bội anh, thì anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Thứ mà anh có thể có được, nhìn như rất nhiều, nhưng anh biết rằng thực ra anh chẳng có gì cả.
Đối với anh, của cải và quyền lực đều là vật ngoài thân mà thôi.
Còn cô, là liều thuốc của anh, là đấng cứu rỗi linh hồn anh, anh không cho phép cô rời xa anh, lại càng không cho phép cô phản bội anh.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, anh sẽ dành cho cô sự yêu chiều có một không hai, biến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt cô.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn và nghe lời, anh sẽ cho cô tất cả của anh, kể cả tấm chân tình của anh.
Nguyễn Tri Hạ: "..."