“Nguyễn Tử Nhu, chúng ta chia tay đi!”
Bạn trai của cô ta thấy cô ta không phải hàng thật liền tức giận quay người bỏ đi.
“A, Hoán Hoán, anh đừng đi mà! Nghe em giải thích đã!”
Nguyễn Tử Ngu thấy bạn trai của mình chạy mất liền không thèm quan tâm đến chuyện làm phiền Nguyễn Tri Hạ nữa, vội vàng đuổi theo bạn trai.
Nguyễn Tri Hạ nhìn một màn buồn cười này, cô không thể nhịn cười được.
Đây có phải là quả báo không?
Nguyễn Tử Nhu tự đến làm phiền cô, kết quả lại bị Tư Mộ Hàn chen vào hỗ trợ phá hỏng, sau đó bạn trai lại chạy mất.
“Ha ha, cười chết em, Nguyễn Tử Nhu này đúng là buồn cười.”
Nguyễn Tri Hạ dựa vào lòng Tư Mộ Hàn, vừa cười vừa ôm anh.
Tư Mộ Hàn cũng cười nhẹ, mặc dù thấy một màn hài hước như vậy nhưng anh vẫn giữ nguyên khuôn mặt lạnh nhạt.
Anh đưa tay đỡ lấy Nguyễn Tri Hạ, nhìn thấy cô cười đến nỗi cả người không kìm chế nổi mà run lên, anh nhắc nhở cô:
“Được rồi Hạ Hạ, đang ở trên phố đấy.”
Sau khi Tư Mộ Hàn nhắc nhở, Nguyễn Tri Hạ mới biết ý mà ngừng cười.
Cô xoay người khoác qua khuỷu tay của Tư Mộ Hàn, sau đó nghiêng đầu nói với anh:
“Tư Mộ Hàn, em muốn quay về thăm Tử Hành, anh đưa em về nhà họ Nguyễn được không?”
Tư Mộ Hàn vừa nghe đến tên của Nguyễn Tử Hành thì sắc mặt liền đen lại.
Anh vừa che nóc xe cho Nguyễn Tri Hạ, đưa cô vào ghế lái phụ, vừa không vui nói:
“Thằng nhóc đấy ăn được uống được, còn phải thăm cái gì nữa.”
Anh không quên chuyện nó vừa thấy Hạ Hạ là lại như trẻ con chưa dứt sữa vậy, cứ dính lấy cô.
Em trai gì đó, thật là khó chịu.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy người đàn ông kia nói với giọng điệu ghen tuông, không khỏi bất lực mấp máy môi, cô nhìn anh với vẻ nịnh nọt.
“Chồng à, anh đưa người ta đi đi, được không?”
Cô hờn dỗi nhìn anh, giọng điệu dẹo chảy nước.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đôi mắt bỗng hơi tối sầm lại, anh duỗi ngón tay ra, nặng nề đặt lên môi cô.
Giọng anh khàn khàn, mang theo tia dục vọng không thể che giấu được.
“Hạ Hạ, em gọi anh như thế, em có tin bây giờ anh làm em ở trên xe luôn không.”
Đồ yêu tinh nhỏ này, cô không biết giọng nói làm nũng đó của cô khiến cho người ta thích đến mức nào sao? Còn muốn quyến rũ anh.
“Anh anh anh…”
Mặt Nguyễn Tri Hạ lập tức đỏ lên, cô đẩy ngón tay đang đặt trên môi mình của Tư Mộ Hàn ra, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hai bên tai cô nóng bừng lên.
Người đàn ông kia, tại sao lại có thể dùng khuôn mặt nghiêm túc đó để nói mấy lời dọa người như vậy chứ.
Rõ ràng cô chỉ làm nũng thôi mà sao qua lời anh nói lại như cô đang cố ý… quyến rũ anh vậy.
Thật là không biết xấu hổ.
Tư Mộ Hàn nhìn khuôn mặt ửng hồng vì bị trêu chọc của cô, cũng không bắt nạt cô nữa.
Giơ tay đóng cửa xe lại, anh đi vòng qua ngồi lên ghế lái.
Nguyễn Tri Hạ đã ngoan ngoãn tự cài dây an toàn cho mình lúc Tư Mộ Hàn đang lên xe, cho nên lúc Tư Mộ Hàn vừa lên xe liền lái thẳng đến nhà họ Nguyễn.
Xe dừng lại trước cửa sắt lớn của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Tri Hạ bảo Tư Mộ Hàn đợi cô ở cửa, một mình cô vào trong.
Tư Mộ Hàn cũng không nhất quyết đòi vào theo, dù sao thân phận bây giờ của anh là Mộ Tư, không thích hợp để vào cùng cô.
…
Nguyễn Tri Hạ bước vào sân lớn nhà họ Nguyễn, người làm thấy cô thì hơi bất ngờ, sau đó mới vội vàng chạy vào trong thông báo.
Trong phòng khách, Đinh Uyển Du đang cãi nhau với Nguyễn Thiên Dân.
Nguyên nhân cãi nhau là vì số tiền mà Nguyễn Thiên Dân đưa cho Đinh Uyển Du dùng để chữa bệnh đã bị Đinh Uyển Du âm thầm tiêu hết.
Sau khi bệnh viện gọi điện đến nói rằng trong thẻ y tế không có tiền, Nguyễn Thiên Dân liền tức giận gọi Đinh Uyển Du về.
Khuôn mặt Đinh Uyển Du tràn đầy cay nghiệt đứng một chỗ, chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Thiên Dân, làm bộ cây ngay không sợ chết đứng, nói:
“Nguyễn Thiên Dân, tôi không quan tâm! Tôi là vợ của ông, ông phải chăm sóc cho tôi! Bây giờ tôi bị bệnh, nếu ông mặc kệ tôi thì ông sẽ gặp quả báo đấy!”
Từ khi Đinh Uyển Du sinh bệnh liền lộ nguyên hình, Nguyễn Thiên Dân chỉ cảm thấy trước kia mắt mình đúng là mù mới có thể rước loại đàn bà phá của này về.
Sắc mặt ông ta không tốt chút nào, nói:
“Số tiền tôi trả cho bệnh viện cũng đủ để điều trị cho bà trong mấy năm rồi, là bà cầm đi tiêu hết, hiện tại tôi không có nhiều tiền mặt, bây giờ bà không có tiền chữa bệnh, tất cả là do bà tự gây ra!”
Tiền tiền tiền, cả ngày chỉ biết đến tiền, hơn một tháng qua ông ta đã tiêu cho bà ta bao nhiêu rồi, không đến trăm vạn thì cũng hơn mười vạn.
Bà ta thật sự coi ông ta là cái máy rút tiền ATM đấy à?
Nói lấy tiền là liền có tiền sao?
Hơn nữa Tử Hành còn đột nhiên biến mất.
Bây giờ ông ta phải chạy qua lại hai bên công ty và cục cảnh sát, loay hoay bận đến sứt đầu mẻ trán, vô cùng lo lắng, bà ta đã không giúp được gì mà còn kiếm thêm việc cho ông ta.
Thấy Nguyễn Thiên Dân nhắc đến tiền của bệnh viện, Đinh Uyển Du không khỏi cảm thấy hơi áy náy, bà ta không còn khí thế như vừa nãy nữa nhưng vẫn có ý muốn lấy tiền.
“Tôi không quan tâm, Nguyễn Thiên Dân, bây giờ ông phải đưa cho tôi năm mươi vạn, nếu không thì tôi sẽ không đi đâu hết.”
Đinh Uyển Du nói xong, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha, làm bộ ngồi lì không đi.
Nguyễn Thiên Dân nhìn Đinh Uyển Du không biết xấu hổ, tức đến nỗi trán nổi đầy gân xanh, nhịp tim tăng vọt.
Ngay khi Nguyễn Thiên Dân đang không biết nên làm gì với Đinh Uyển Du thì người làm chạy vào, la lớn nói:
“Ông chủ, cô cả… Cô ấy trở về rồi.”
Nguyễn Thiên Dân nghe vậy, sắc mặt cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào.
“Gì cơ?”
Đinh Uyển Du vừa nghe thấy Nguyễn Tri Hạ đã trở về, lập tứ đứng dậy từ ghế số pha: “Tại sao nó lại về hả?”
Hơn một tháng rồi không gặp Nguyễn Tri Hạ, ai mà ngờ cô bỗng đột ngột trở về chứ?
Đinh Uyển Du sợ tới mức trong lòng đầy hoang mang.
Nhưng nghĩ lại thì bây giờ Nguyễn Tri Hạ không còn Tư Mộ Hàn làm chỗ dựa nữa, sao bà ta phải sợ cô chứ?
Nghĩ vậy, Đinh Uyển Du không khỏi tự tin hơn mấy phần.
“Nó còn mặt mũi mà quay về à?”
Đinh Uyển Du lớn tiếng quát.
Như thể là cố ý nói cho Nguyễn Tri Hạ đang ở ngoài cửa nghe thấy.
Nguyễn Tri Hạ vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng Đinh Uyển Du quát mắng.
Ánh mắt cô lập tức trở nên lạnh lùng, nhẹ nhàng bước nhanh đến: “Sao tôi lại không có mặt mũi quay về hả?”
Nguyễn Tri Hạ lạnh nhạt nhìn chằm chằm Đinh Uyển Du đang vênh váo ngạo mạn đứng trong phòng khách.
Không phải bảo là bị ung thư à?
Sao mà nhìn còn có tinh thần hơn cả cô nữa.
Xem ra người đáng hận này, ngay cả Diêm Vương cũng không muốn nhận bà ta.
Chỉ là…
Ai đã đưa bà ta về vậy?
Nguyễn Thiên Dân nghe thấy lời nói không có chút hảo cảm nào mà Đinh Uyển Du nói với Nguyễn Tri Hạ, lập tức trợn mắt liếc nhìn bà ta: “Bà im miệng lại ngay!”
Lúc Nguyễn Thiên Dân tức giận lên nhìn rất đáng sợ, mặc dù Đinh Uyển Du hơi không cam lòng, nhưng bà ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
Bà ta chỉ có thể đứng yên đó, vẻ mặt oán hận trợn mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bỏ qua sự tồn tại của Đinh Uyển Du, cô nhìn về phía Nguyễn Thiên Dân đang đứng một bên.
Khi nhìn thấy mái tóc gần như đã bạc trắng hai bên thái dương của Nguyễn Thiên Dân, Nguyễn Tri Hạ sững sờ một lúc.
Như thể không ngờ rằng chỉ mới hơn một tháng không gặp mà Nguyễn Thiên Dân đã già đi nhiều như vậy.
Nguyễn Thiên Dân nhìn Nguyễn Tri Hạ đang đứng cách đó không xa, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đã từng, ông ta đã từng rất hận cô, rất ghét cô, nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy hối hận.