Cá của anh vẫn luôn mắc câu, chỉ cần anh muốn là có thể “ăn” bất cứ lúc nào.
Nguyễn Tri Hạ câu được một con cá rô nặng hơn một cân, còn Tư Mộ Hàn câu được con cá mè trắng nặng khoảng ba cân.
Nếu so về cân nặng thì cá của Tư Mộ Hàn nặng hơn, nếu so về độ quý giá thì con cá rô của Nguyễn Tri Hạ tương đối đắt hơn. Ở một thành phố mà giá cả của mọi thứ đều đắt đỏ như Hàng Châu thì giá của một con cá rô là gần một trăm sáu mươi tệ cho một cân.
Còn cá mè trắng thì lại khá rẻ, đắt nhất cũng chỉ mười bốn đến mười sáu tệ cho một cân.
Nhưng tự mình câu được giá sẽ không giống với giá trên thị trường, dù sao cũng là cá tự nhiên, mùi vị cũng thơm ngon hơn.
Nguyễn Tri Hạ rất vui vẻ khi nhìn con cá mà mình câu được.
Cô xách con cá rô của mình và con cá mè trắng của Tư Mộ Hàn phấn khích đi vào trong biệt thự.
Tư Mộ Hàn lăn xe lăn đi đằng sau cổ, còn Quan Diêm xách dụng cụ câu cá chậm rãi đi ở sau cùng.
Má Lâm đang ở cửa sau phòng bếp, từ đằng xa đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ vui vẻ ngâm nga vài câu hát, trên tay còn cầm theo một chiếc xô đi vào từ cửa sau của phòng bếp. Lúc Nguyễn Tri Hạ bước lại gần, bà nhìn vào trong chiếc xô, thấy có hai con cá vẫn còn sống đang quẫy đành đạch liền bật cười ha hả, nói: “Oa, đây là cá mợ chủ câu được ư?”
Tâm trạng Nguyễn Tri Hạ đang rất tốt, cô cười tít mắt đáp lời: “Đúng vậy! Mả Lâm nhìn này, đây là con cá tôi câu được đó!”
Má Lầm nhìn con cá rô mà cô chỉ liền cười vui vẻ, giơ ngón tay cái tán thưởng với cô, nói: “Mợ chủ thật lợi hại, cá rô mà cô cũng câu được.”
Nguyễn Tri Hạ cười hì hì, để lộ hàm răng vừa trắng vừa đều tăm tắp, cười vô cùng ngọt ngào động lòng người.
Má Lâm nhìn mà cũng thấy vui vẻ theo.
Bà đưa tay đón lấy chiếc xô Nguyễn Tri Hạ đang cầm, nói: “Mợ chủ, để tôi mang vào bếp bảo đầu bếp nấu cho cô ăn nhé”
“Vậy thì tối nay ăn tiệc cá đi! Để tôi xem xem làm món gì ngon” Nguyễn Tri Hạ xoa cằm, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Cá rô thì hấp lên đi, đồ hấp có nhiều dinh dưỡng tốt cho cơ thể cũng giữ được vị tươi ngon. Còn con cá mè trắng thì làm món canh cá cay với đầu cá hấp ớt.”
Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Ừm, chế biến như vậy là đủ cả các món thanh đạm và món cay.”
“Vâng." Mả Lâm xách xô cả, nói: “Tôi sẽ mang và bếp dặn người làm”
Nguyễn Tri Hạ quay lại phòng khách, nhìn Tư Mộ Hàn đang uống trà và nói ra ý kiến vừa rồi của mình về cách chế biến cá, tiện thể hỏi xem anh có ăn được cay không.
Nếu anh không ăn được thì cô sẽ bảo má Lâm giảm bớt độ cay.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, đáp: “Đều được hết, tôi không kén ăn.”
“Vậy thì được, tôi còn sợ anh không ăn được cay đấy.”
Cô nhớ là trên bàn ăn rất ít khi có các món cay, cô còn đang nghĩ liệu Tư Mộ Hàn có ăn được cay không.
Chỉ có điều Hàng Châu là một thành phố chuyên về các món cay, mặc dù không phải là khẩu vị rất nặng, nhưng người dân Hàng Châu thích trang trí các món ăn bằng ớt.
Cô là người ăn cay, đặc biệt là cô rất thích ăn lẩu dầu cay.
Đáng tiếc là khi còn ở nhà họ Nguyễn, cô không được ăn đồ cay, thế nên thỉnh thoảng cô mới được ăn một lần, bình thường chỉ ăn những món khá thanh đạm.
Tư Mộ Hàn nói: “Không có gì mà tôi không thể ăn được cả.”
Nguyễn Tri Hạ ngồi lên ghế sô pha, đối diện với Tư Mộ Hàn, cô chống cằm nhìn đôi tay thon dài đang nghiêm túc pha trà của người đàn ông này, cảm thấy nó có một phong vị đặc biệt.
Người đàn ông này rõ ràng có xuất thân từ một gia đình quý tộc danh giá, nhưng anh lại khác so với những cậu ấm của những gia đình quý tộc khác.
Ngoài tính khí hơi nóng nảy ra thì thực ra con người anh khá tốt, không phù phiếm, khoa trương như những thiếu gia xuất thân từ một gia đình danh giá.
Anh được nuôi dưỡng rất tốt, thích đọc sách lúc rảnh rỗi và cũng thích câu cá.
Bây giờ anh còn biết pha trà.
Hình như anh không hút thuốc, cũng không uống rượu, ít nhất là cô chưa từng thấy anh hút thuốc hay uống rượu bao giờ.