Cuối cùng tôi vẫn phải đi làm, không thể lúc nào cũng dẫn theo hai vệ sĩ được, như vậy thì có công ty nào dám thuê tôi chứ?”
“Tư Mộ Hàn, chúng ta nói lý lẽ được không? Không thể nào cái gì anh nói mới tính, còn tôi phải luôn luôn nghe theo lời anh được.
Như vậy thì còn gì là vợ chồng chứ! Tôi còn không bằng con chó của anh nữa.”
Nói đến đoạn sau, nhìn thấy Tư Mộ Hàn vẫn im lặng thì Nguyễn Tri Hạ hơi thất vọng. Những gì cô nói có hơi mất lý trí, thậm chí có cả sự trách móc trong đó.
“Con chó của tôi còn nghe lời hơn cô.”
Cuối cùng Tư Mộ Hàn cũng lên tiếng, nhưng những gì anh nói suýt chút đã khiến Nguyễn Tri Hạ tức chết.
Cô quay qua nhìn Tư Mộ Hàn đang nằm bên cạnh, tức giận nhéo hông anh, sau đó ngồi dậy, tức giận nói: “Tư Mộ Hàn! Anh dám so sánh tôi với con chó của anh! Anh thật đáng ghét!”
Nguyễn Tri Hạ bật khóc vì tức giận.
Cô giống chó chỗ nào chứ?
Người đàn ông này hễ mở miệng là lại khiến cô tức giận.
Đàn ông đều là kẻ lừa đảo.
“Cô muốn như thế nào?”
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ đang òa khóc thì giọng nói trầm ấm và ngọt ngào của Tư Mộ Hàn chợt truyền đến bên tai cô.
Cô bèn ngừng khóc, hít hít mũi.
Cô quay người lại với cái mũi đỏ hồng thì đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi dậy, không hiểu sao vành mắt cô lại càng nóng hơn.
Cô bĩu môi nói: “Tôi chỉ muốn giống như bình thường, lặng lẽ tới trường, lặng lẽ đi làm, tôi không cần có vệ sĩ đi theo.”
Tư Mộ Hàn cứ nhìn cô, thật lâu vẫn không lên tiếng.
Nguyễn Tri Hạ cứ đứng như vậy, sững sờ nhìn anh và không nói gì.
Hai người im lặng nhìn nhau gần mười phút.
Cuối cùng Tư Mộ Hàn vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Nguyễn Tri Hạ nhích từng bước nhỏ, chậm như rùa, rõ ràng là chỉ có hai bước chân mà cô lại cảm giác như hàng chục bước.
Tư Mộ Hàn không thể chịu đựng được cô nên anh đã đưa tay ra và kéo cô vào lòng.
Hai tay anh ôm eo cô rồi vùi đầu vào bụng cô, chậm rãi nói: “Cô thật sự có khả năng khiến tôi phát điên.”
Anh thở dài nói.
“Cô có biết nếu đêm nay tôi không có ở đây thì chỉ sợ cô đã chết rồi không?
Nguyễn Tri Hạ gật đầu, đưa tay ôm đầu anh, luồn ngón tay vào mái tóc ngắn có phần hơi dựng đứng của anh. Mười ngón tay đan vào nhau, trong lời nói vẫn còn mang theo nỗi sợ hãi.
“Tôi biết.”
Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên hình ảnh anh ngồi trên xe lăn, đứng trước mặt cô như một ngọn núi lớn mà chắn vết thương chí mạng kia cho cô.
Anh giống như một anh hùng cái thế, mỗi khi cô gặp khó khăn đều xuất hiện một cách sáng lòa.
“Cô là vợ của tôi, nếu không bảo vệ được cho cô thì tôi không xứng làm người đàn ông của cô.” Tư Mộ Hàn dừng lại, rồi nói tiếp: "Tôi không muốn trở thành một người chồng vô trách nhiệm, cô có biết không.”
".” Đúng thật là cô không biết điều này.
Rốt cuộc anh có trách nhiệm đến cỡ nào chứ.
Hễ mở miệng là nói trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng, cô cảm động sắp khóc rồi đây.
“Tôi sẽ tự bảo vệ tốt cho bản thân.” Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng nói.
“Ừ, tôi tin cô.” Tư Mộ Hàn gật đầu.
Nguyễn Tri Hạ vui mừng khôn xiết, cô biết anh sẽ tin điều đó, nhưng trong giây tiếp theo, vẻ mặt vui mừng của cô lập tức bị phá nát.
Bởi vì Tư Mộ Hàn lại nói: “Tôi tin tưởng cô có thể bảo vệ bản thân, bảo vệ tốt đến mức bị đánh toàn thân chảy đầy máu.
Tôi tin tưởng cô có thể tự bảo vệ mình cho đến khi cô bị bắt và bị đưa đến đồn cảnh sát, tôi tin tưởng...”
Tư Mộ Hàn còn chưa nói xong, Nguyễn Tri Hạ đã không thể chịu đựng được và hét lên: “Dừng lại! Đừng nói nữa.”
Anh bạn à, tan nát cõi lòng rồi!