"Hạ Hạ!" La An An nóng nảy hô hào.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu, ánh mắt ẩn chứa một sự kiên quyết, ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
"Cảnh sát, các cậu cũng nghe thấy rồi đấy! Cô ta đã thừa nhận là cô ta đánh con gái của tôi, các cậu mau bắt nó lại đi! Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy rồi!"
Bà Phương cực kì khoa trương ôm lấy Phương Minh Mị khóc lớn: "Đứa con gái đáng thương của tôi! Nếu như con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết làm sao đây!"
La An An: "..."
Nguyễn Tri Hạ: "."
Ai không biết chuyện còn tưởng con của bà ta bị chém mấy dao đấy!
Khóc thê lương đến như vậy, vừa nhìn đã biết là giả vờ.
"Cô Nguyễn, xin mời cô đi theo chúng tôi một chuyến."
Hai tên cảnh sát vốn là người của bà Phương, cho dù Nguyễn Tri Hạ phủ nhận thì bọn họ cũng có lý do dẫn cô về cục cảnh sát.
Nguyễn Tri Hạ cũng không sợ, cho dù Phương Minh Mị cố ý muốn làm khó cô, chẳng qua cũng chỉ có thể để cho cảnh sát nhốt cô lại mấy ngày mà thôi.
Cô hiểu rất rõ, sức của cô không đủ để làm Phương Minh Mi bị thương, cùng lắm chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.
Phương Minh Mị làm như thế, đơn giản là muốn hù dọa cô một chút, thể hiện ra rằng cô ta là người có quyền có thể, gián tiếp nói với cô là cô ta không dễ chọc thôi.
Cuối cùng Nguyễn Tri Hạ bị dẫn đi, La An An tức giận đến mức sắp khóc.
Ở ngoài cửa của sở cảnh sát Hàng Châu.
Lạc Tuấn Thần biết được chuyện Nguyễn Tri Hạ bị cảnh sát dẫn đi, vội vàng chạy từ công ty đến.
"Anh Tuấn Thần!" Phương Minh Mị vừa nhìn thấy Lạc Tuấn Thần thì lập tức vui vẻ nghênh đón.
Nhưng mà Lạc Tuấn Thần lại né cô ta, trực tiếp đi đến Nguyễn Tri Hạ ở bên cạnh, gấp gáp hỏi: "Hạ Hạ, anh nghe An An nói, em bị cảnh sát dẫn đi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?"
Nhìn thấy trong mắt của Lạc Tuấn Thần chỉ có Nguyễn Tri Hạ, Phương Minh Mị ghen tị đến mức khuôn mặt vặn vẹo, cô ta căm hờn hộ: "Anh Tuấn Thần!"
Sau khi cô ta hô lên thì lúc này Lạc Tuấn Thần mới để ý đến cô ta.
Nhìn thấy mặt mũi cô ta sưng bầm, miệng như cái lạp xưởng, anh ấy cố nén cảm giác muốn bật cười, kinh ngạc hỏi: "Minh Mi, cô bị sao vậy?"
"Còn không phải là do cô ta đánh sao!" Phương Minh Mị thấy cuối cùng Lạc Tuấn Thần cũng phát hiện ra thương thể của mình, lập tức đi lên trước, kéo cánh tay của anh, rất là ấm ức mà nói: "Anh Tuấn Thần, Nguyễn Tri Hạ quá độc ác, đánh em thành ra thế này, sau này em phải sống như thế nào đây chứ!"
Lạc Tuấn Thần tỉnh rụi rút cái tay bị Phương Minh Mị kéo: "Hạ Hạ đảnh cô ư?"
"Không thể nào! Hạ Hạ không phải là loại người này!" Lạc Tuấn Thần không tin.
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, có chút hổ thẹn cúi đầu.
Thật đúng là ngại quá!
Là cô đánh đấy.