Khoảnh khắc La An An bước ra khỏi phòng bệnh, nước mắt đã lập tức rơi.
Cô ấy thậm chí còn không biết tại sao mình lại khóc.
Chỉ cần nghĩ đến việc Đường Ngọc có thể không còn nữa, nước mắt của cô ấy dường như không kìm được mà chảy xuống.
Tại sao cô ấy khóc chứ?
Đường Ngọc đã chết, không phải là thứ mà cô ấy luôn mong muốn sao?
Nhưng tại sao khi Đường Ngọc đi rồi, cô ấy lại cảm thấy lòng mình trống rỗng thế này?
Không...
Cô ấy không tin.
Sao Đường Ngọc lại có thể biến mất như thể được?
Trước đó anh ta còn hằn học nói muốn trả thù cô ấy như vậy cơ mà, còn muốn cô ấy bồi thường cho anh ta một gia đình.
Sao có thể nói không còn là không còn như thế được?
La An An bắt taxi trở về căn hộ mà cô và Đường Ngọc đã sống ba năm.
Nhìn vào căn hộ dường như không có gì thay đổi.
Căn hộ trống rỗng, không còn tiếng của Đường Ngọc nữa.
La An An đột nhiên cảm thấy cô đơn lạ thường.
Nhớ mỗi khi cô ấy quay lại.
Đường Ngọc đang ở trong phòng khách, hai tay chống nạnh, ra lệnh cho cô ấy làm cái này cái kia.
La An An bước tới, ngồi vào chiếc ghế sô pha xương rồng mà Đường Ngọc thích ngồi vào ngày thường.
Ngồi ở nơi đó, cô ấy dường như lại nghe thấy tiếng Đường Ngọc gọi mình.
"La An An, cô đi đâu đó?"
"La An An, cô mau tới đây đấm lưng cho ông đây nào."
"La An An, ông đây mệt rồi, mau tới đây cho ông đây ôm một cái."
"Là An An, ông đây muốn rồi, mau tới đây hầu hạ ông đây."
La An An vô thức ngoái đầu nhìn lại, lại phát hiện phía sau trống rỗng.
Hoàn toàn không có bóng dáng của Đường Ngọc.
Cô ấy bất giác mím môi.
Mình bị sao vậy chứ?
Không biết đã ngồi bao lâu, La An An đột nhiên cảm thấy đói.
Cô ấy đứng dậy, quay người đi vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, nhìn nguyên liệu nấu ăn đầy ắp trong tủ lạnh, nhưng cô ấy chỉ lấy ra một quả trứng và một quả cà chua.
La An An nấu mì cà chua trứng.
Nhìn mì trứng hoàn toàn giống như nước canh trong nồi, ánh mắt La An An nhất thời trở nên hoảng hốt.
Kí ức nào đó giống như cơn lũ ùa về, tất cả bỗng chốc tuôn trào.
Nhớ khi lần đầu tiên bị Đường Ngọc dẫn về nơi này, Đường Ngọc liền bắt cô ấy xuống bếp nấu ăn cho anh ta.
Cô ấy cũng làm món mình trứng cà chua giống như hôm nay.
Cũng giống như bây giờ, làm mì không giống như mì, canh cũng không giống như canh.
"La An An, cô làm thứ đồ gì cho ông đây thế hả? Cái này có thể ăn à?"
Đường Ngọc bưng bát mì cô ấy làm với vẻ mặt ghét bỏ, cô ấy cảm thấy như thể chuyện mới xảy ra ngày hôm qua.
La An An chớp chớp đôi mắt chua xót, đổ mìnước vào một cái bát lớn.
Cô ấy cầm cái bát lớn, ngồi vào bàn ăn.
Ăn từng miếng từng miếng.
Thực sự rất khó ăn.
Cô ấy chưa bao giờ phát hiện ra rằng kỹ năng nấu nướng của mình lại tệ đến vậy.
Cô ấy chưa bao giờ phát hiện ra rằng món mình nấu lại khó ăn như vậy.
Cô ấy chưa bao giờ phát hiện ra rằng nếu không có Đường Ngọc, ngay cả một bữa ăn, cô ấy cũng không biết làm.
La An An dường như tức giận, ép mình ăn mì đã quên bỏ muối. Ăn lại ăn, nước mắt cứ như vậy mà nhỏ xuống bát.
"Hu hu..."
La An An đặt cái bát lớn xuống, ngồi đó, thân thể run rẩy, kìm nén tiếng gào khóc.
Không biết là bởi vì Đường Ngọc đi rồi, hay là vì thứ mà La An An tự mình làm ra thực sự quả khó ăn.
Nói tóm lại là như rất ấm ức, khóc đến nỗi khiến người ta nghe xong mà lòng như vỡ vụn.
Bên tại cô ấy vang lên lời nói kiêu ngạo không chịu được của Đường Ngọc: "La An An, sau này cô tránh xa phòng bếp cho ông!"
La An An nằm trên bàn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Hình như cô ấy đã bị Đường Ngọc nuôi tới vô dụng rồi chăng.
Ngay cả mì cũng không làm được.
Trong ba năm qua, ngoài việc mỗi ngày đều ăn ở căn tin của trường, thì đều do Đường Ngọc nấu cho cô ấy ăn.
Kể từ khi có một lần, cô ấy nấu cơm không cẩn thận bị phỏng.