Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông hai của nhà họ Tư bị nói đến mức mặt mày tái mét, thở không ra hơi, nhìn chằm chằm Tư Mộ Phi mà không nói được lời nào. 

Tư Mộ Phi nhìn vẻ mặt tức giận của ông hai, rồi lại nhìn mấy trưởng bối đang cúi đầu im. lặng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng. 

Cô ấy đứng dậy, vỗ tay và nói: "Bây giờ, có ai trong số các người có điều gì muốn nói không?" 

Mọi người đều im lặng. 

"Vậy tôi tuyên bố cuộc họp hôm nay kết thúc, vị trí gia chủ tạm thời do tôi đại diện!" 

Tư Mộ Phi tuyên bố không chút do dự, cũng không cho ai xen mồm vào. 

Tất cả mọi người nhìn nhau, há miệng thở dốc, nhưng dường như kiêng kỵ điều gì đó, cuối cùng vẫn không có ai mở miệng. 

Nhưng cho dù bọn họ có ý kiến thì cũng không có tác dụng gì nhiều. 

Tư Mộ Phi không hề trưng cầu ý kiến của mọi người mà là muốn thông báo. 

Bởi vì sau khi nói xong, cô ấy liền xoay người đi ra khỏi phòng họp, để lại một vài người ở đó nhìn nhau. Họ nói Tư Mộ Phi quá đáng như thế nào, không coi ai ra gì, nhưng không ai dám khịt mũi trước mặt Tư Mộ Phi. 

Tư Mộ Phi ra khỏi phòng họp, nhìn Tư Tấn Trạch đang đứng bên cạnh Quan Diêm ngoài cửa, cô ấy nói với cảm xúc lẫn lộn: "Bác cả đã nghe thấy hết rồi chứ." 

Tư Tấn Trạch khẽ gật đầu: "Ừ." 

Gai mắt Tư Mộ Phi lóe lên, giọng nói có chút lãnh đạm: 

"Cháu vẫn nói câu nói kia, mặc dù lão tam không có ở đây, nhưng nhà này là của lão tam." 

"Cho dù hiện tại bác muốn trở về chủ trị đại cục, thì phải nhìn xem bác có bản lĩnh đó hay không." 

"Nếu bác muốn quay về, cháu không có ý kiến. Bác có thể trở lại nhà họ Tư thành công hay không là tùy thuộc vào bản thân bác." 

"Hơn nữa, cháu có một câu từ tận đáy lòng muốn nói." 

"Đó là sau khi bác trở lại nhà họ Tư, bác đừng nên phát loa thông báo sẽ cưới người phụ nữ kia làm vợ. 

Đừng nói là ông nội sẽ chết không nhắm mắt, mà ngay cả lão tam cũng sẽ là người đầu tiên bò ra chặt đứt tâm tư của bác đấy.” 

Tư Mộ Phi nói xong, hoàn toàn không quan tâm mặt mũi của Tư Tấn Trạch khó coi đến cỡ nào, cô ấy bước trên đôi giày cao gót mười phân, giống như một nữ hoàng ngạo nghễ rời đi. 

Tư Tấn Trạch đứng đó, khuôn mặt khó coi đến cực điểm. 

Quan Diêm nhìn vẻ mặt táo bón của Tư Tấn Trạch, không sủng nịnh cũng không kiêu ngạo nói: "Ông cả, chúng ta vào thôi." 

Sắc mặt Tư Tấn Trạch dịu lại một chút, nghe lời nhắc nhở của Quan Diêm, ông ta bước vào phòng họp. 

Tư Mộ Phi đi đến bãi đậu xe và định tìm xe của mình, cuối cùng cũng đã nhìn thấy xe của mình ở đằng xa. 

Tô Tử Hàm mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần dài màu đen thẳng tắp. 

Viền áo sơ mi ôm sát vào vòng eo gầy của cậu, khiến cậu trông hết sức cao gầy. Đôi chân dài thẳng tắp lại càng hút mắt người ta. Mái tóc ngắn mượt của cậu được mạ một vầng vàng dưới ánh mặt trời chói chang. 

Nhìn kỹ, cứ ngỡ như một thiên sứ đang giáng trần. 

Một tay cậu đút túi quần, tay kia cậu vẫy tay với cô ấy, nở nụ cười trong trẻo mát mẻ với cô ấy, để lộ ra tám chiếc răng trắng như sứ, quả thật là rất hấp dẫn. 

Tư Mộ Phi nhìn cậu bé cao lớn sạch sẽ và đẹp trai, lần đầu tiên nhận ra rằng cậu đã cao lớn hơn nhiều rồi. 

Ít nhất là đã cao một mét tám mươi lăm. 

Lúc trước khi ở sân bay, bởi vì gặp phải một tên cặn bã, nên cô ấy không để ý nhìn cậu lắm. 

Bây giờ nhìn lại, cô ấy thấy đứa nhỏ theo mông mình hồi nhỏ, nháo nhào đòi chị ôm, giờ đã lớn rồi, trông khôi ngô tuấn tú biết bao nhiêu. 

Tô Tử Hàm từ thành xe sải bước về phía cô ấy, thấy cô ấy cứ nhìn về phía bên này với ánh mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì. 

Tô Tử Hàm có chút mất mát hét lên: "Chị." 

Cậu to cao đứng trước mặt chị gái, vậy mà chị lại thất thần như thế ư? 

Tư Mộ Phi lắc đầu, thoát ra suy nghĩ của riêng mình, quay lại bắt gặp đôi mắt xinh đẹp trong trẻo của cậu. 

Tư Mộ Phi không thể không nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong sạch đến khó tin ấy. 

Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, trong con ngươi có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của cô ấy. 

Cậu nhìn cô ấy rất chăm chú, như thể trong mắt cậu chỉ có cô. 

Tô Tử Hàm thấy Tư Mộ Phi đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt hoàn toàn phiêu đãng, bất mãn cau mày, nói: "Chị ơi, chị sao vậy? Sao cứ thất thần thế?" 

"Hả?" 

Tư Mộ Phi hoàn hồn lại, thấy Tô Tử Hàm nhìn mình với ánh mắt dò hỏi, cô ấy không khỏi có chút xấu hổ. 

Cô ấy xấu hổ vì những gì mình vừa nghĩ, từ khi nào cô ấy lại trở nên tự mình đa tình như vậy chú? 

Tư Mộ Phi không khỏi mỉm cười, lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với cậu. 

"Không có, chị chỉ cảm thấy Tử Hàm nhà mình hình như đã trưởng thành rồi, càng ngày càng đẹp trai” 

Tư Mộ Phi thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK