Lần này may mắn thoát được, còn lần sau thì sao?
Cô không chắc.
Vì vậy cô phải nhanh chóng tìm cơ hội trốn khỏi đây!
Nguyễn Tri Hạ không biết.
Khoảnh khắc cô khóa cửa, Mặc Thâm liền xoay người lại.
Đứng ở trước cửa, anh ta cứ như vậy nhìn chằm chằm cửa, đứng ở đó gần hai giờ.
Anh ta dường như đang rơi vào tình trạng khó khăn, đôi mắt đầy sự bối rối.
Lúc Thập Lục bước lên cầu thang, anh ta thấy anh bảy của mình đang đứng
cửa phòng dành cho khách như một pho tượng.
Anh ta bối rối đi tới, vỗ nhẹ vào vai Mặc Thâm: “Anh bảy, Tư Mộ Hàn đã biết Nguyễn Tri Hạ bị chúng ta bắt cóc."
Mặc Thâm cuối cùng cũng có phản ứng, đôi mắt như đá hổ phách xoay chuyển, tầm mắt trở nên có tiêu cự.
Anh ta nhìn Thập Lục nói: “Thập Lục, cậu lập tức giúp tôi kiểm tra xem mười lăm năm trước Nguyễn Tri Hạ có bị bắt cóc hay không."
Anh ta không tin trên thế giới có hai người giống nhau như vậy.
Linh tính mách bảo anh ta.
Cô là Hạ Hạ năm đó.
Đó là cô gái bạch nguyệt quang mà anh ta đã tìm kiếm suốt mười lăm năm.
Thập Lục sững sờ: “Anh bảy, anh nghi ngờ cô ta là cô gái đó sao?"
Năm đó khi anh bày được chủ đảo nhặt được, trong tay vẫn cầm một cái kẹo, dù ai có làm gì đi nữa thì anh ta cũng không chịu buông tay.
Sau đó, anh ta luôn thấy anh bảy mang theo kẹo bên mình.
Ngay cả bây giờ anh bảy vẫn giữ viên kẹo đó, để đường không bị mềm, năm nào anh bảy cũng phải xử lý đường lại.
Một ngày nọ, anh ta không thể kìm lòng nên đã hỏi anh bảy rằng tại sao lại trân trọng một viên kẹo đến vậy.
Anh bảy nói đây là cô gái anh ta thích đưa cho.
Anh bảy giờ lại nghi ngờ người phụ nữ đó chính là cô gái bạch nguyệt quang mà anh bảy tìm kiếm suốt mười lăm năm sao?
Mặc Thâm không nói gì, chỉ đưa tay lấy từ trong túi lấy ra một viên kẹo cũ kỹ.
Cách anh ta nhìn viên kẹo như thể đang nhìn người mình yêu, thật trìu mến và nhớ nhung.
Thập Lục biết anh bảy của mình lại chìm vào hồi ức.
Thập Lục bất lực thở dài rồi quay người bỏ đi, vội vàng đi kiểm tra thông tin cho anh bảy.
Phải xác nhận xem Nguyễn Tri Hạ có phải là cô gái mà anh bảy tìm kiếm hay không.
Trong lòng Thập Lục vô cùng sợ hãi.
Anh ta mong Nguyễn Tri Hạ là cô gái mà anh bảy của anh ta tìm kiếm, nhưng anh ta cũng sợ Nguyễn Tri Hạ là cô gái đó.
Bởi vì cô là người phụ nữ của Tư Mộ Hàn.
Nếu xác định được Nguyễn Tri Hạ là cô gái mà anh bảy thích, vậy thì...
Thập Lục không dám nghĩ tiếp.
Anh bảy vô cùng chấp nhất với cô gái tên Hạ Hạ đó, nếu anh bảy biết người cô gái đó yêu lại là người mà anh bảy hận nhất, sợ là một trận đấu đẫm máu sẽ diễn ra.
Lên máy bay ra đảo.
Tư Mộ Hàn gặp một cô gái nói rất nhiều.
Cô gái ngồi cạnh anh.
Vì đảo là đảo tư nhân nên tất cả các máy bay tư nhân không được phép hạ cánh trên đảo và chỉ được đến đảo bằng máy bay chuyên dụng.
Máy bay đến đảo chỉ có hai chuyển một ngày.
Đường đến đảo mất hơn bốn giờ.
Tư Mộ Hàn mua vé thương gia.
Anh và Quan Diêm ngồi cạnh nhau, nhưng trên đường đi có một cô gái cầu xin Quan Diêm đổi vị trí cho mình vì cô gái ghét người đàn ông bên cạnh ngáy ngủ.
Quan Diêm và Tư Mộ Hàn bị cô gái làm phiền gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng không chịu đựng được cô gái lải nhải nữa.
Quan Diêm đổi vị trí cho cô gái.
Tư Mộ Hàn tưởng cuối cùng đã yên ổn thì lại bị cô gái quấn lấy.
Mục Cảnh Y nói: "Anh ơi, anh rất giống người em thích."