Cô vội cầm hộp sơ cứu lên rồi quay lại chỗ anh, cuối cùng thì ngồi xổm trước mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn ngồi trên giường, cảm nhận được cô gái nhỏ đang ngồi xổm, cầm chân anh.
Ngay sau đó, lòng bàn chân anh truyền đến cơn đau.
Anh nhíu mày.
Đầu tiên, Nguyễn Tri Hạ dùng bột cầm máu để cầm máu cho người đàn ông, sau đó mới dùng băng gạc để băng bó vết thương trên lòng bàn chân anh.
Nhìn mấy băng băng dính máu rơi đầy đất, tim Nguyễn Tri Hạ đau không chịu được.
Chảy nhiều máu như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu ngày mới bù được lại nữa.
Mặc dù không nghe được, cũng không thể nhìn thấy, nhưng Tư Mộ Hàn biết cô gái nhỏ của anh lúc này chắc đang nhìn chằm chằm vào vết thương của mình, khiến anh càng thêm đau
lòng.
Anh duỗi tay xem xét, lần mò đến bả vai người phụ nữ, sau đó lại lần từ bả vai xuống dưới, cuối cùng cũng chạm tới cổ tay người phụ nữ, anh kéo cô lên, đặt cố ngồi lên trên đùi mình.
“Hạ Hạ, không có chuyện gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ.”
Anh lên tiếng trấn an cố.
Nguyễn Tri Hạ nép vào trong lồng ngực anh, không hé răng nói lời nào.
Đương nhiên là cô biết đó chỉ là vết thương nhỏ, nếu không cô đã không thể bình tĩnh như lúc này rồi.
Nhưng khi cô tưởng tượng đến việc anh không nhìn thấy gì, giờ đến nghe cũng không thể nghe được.
Trong lòng cô lại khó chịu.
Trước đó Tư Mộ Hàn đã từng nói qua chuyện này với cô.
Anh sẽ dần dần từ không nhìn thấy gì đến không thể nghe được gì, và tới cuối cùng là rơi vào hôn mê.
Hiện giờ anh đã không thể nghe thấy gì nữa.
Cho nên tiếp theo sẽ là hôn mê...
Cô sợ hãi.
Sợ hãi có một ngày anh ngủ rồi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ không kìm được sợ hãi ôm lấy vòng eo người đàn ông, cả người rúc vào trong lồng ngực anh.
Không...
Không thể cứ tiếp tục kéo dài mãi thế này được nữa.
Cô cần phải để Tư Mộ Hàn tiến hành phẫu thuật ngay lập tức.
Thời gian tiến hành phẫu thuật càng kéo dài, nguy hiểm sẽ càng tăng cao.
Mặc dù không nghe thấy, cũng không nhìn thấy gì, nhưng anh vẫn cảm giác được cô gái nhỏ của mình có gì đó không ổn.
Tư Mộ Hàn ôm lấy cô, cằm cọ cọ lên đỉnh đầu cô, hôn nhẹ một cái: “Hạ Hạ, em đang nghĩ gì
vậy?”
Nguyễn Tri Hạ nắm lấy tay anh, khua tay múa chân trong lòng bàn tay anh dòng chữ: Chúng ta phải phẫu thuật ngay lập tức.
Trái tim Tư Mộ Hàn nhói đau, anh lắc đầu quả quyết từ chối: “Hạ Hạ, anh không muốn.”
Hiện tại anh chỉ muốn giành thêm chút thời gian cho cô mà thôi.
Anh biết lần này bản thân anh đi vào đó là sẽ chín phần chết một phần sống, vậy nên anh mới chọn lùi lại một tháng mới tiến hành phẫu thuật.
Hiện giờ cũng sắp được một tháng rồi, cũng chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi, anh vẫn muốn ở bên cạnh cô trong nửa tháng này.
“Hạ Hạ, anh đã không nghe thấy gì rồi, anh không muốn đến thời gian ôm em cũng không có nữa.”
Anh đã không thể nhìn thấy cô, cũng không nghe được giọng nói của cô.
Chỉ có ôm cô vào lòng, trái tim anh mới có thể cảm nhận được chút bình yên.
Nguyễn Tri Hạ nghe xong lời này của Tư Mộ Hàn, cô theo bản năng ngửa đầu lên nhìn anh, nước mắt lăn dài trên má, cô duỗi tay vòng qua cổ anh, vô cùng khó chịu gọi tên anh: “Tự Mộ Hàn.”
Anh dường như đã biết.
Hai tay Tư Mộ Hàn chạm vào mặt cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng chà lau nước mắt cho cô, miệng nói: “Hạ Hạ, đừng khóc, em biết mà, anh sợ nhất là thấy em khóc.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đang nhìn chăm chú nhìn cô bằng khuôn mặt vô cùng đau lòng của anh, trái tim cô đau khổ tột cùng.
Cô sụt sịt một chút, cứng rắn nuốt ngược nước mắt vào trong.
Cô biết chứ.
Anh đã từng nói.
Cho nên cô không thể khóc.
Huống chi, cô cực kỳ tin tưởng, Tư Mộ Hàn chắc chắn sẽ không rời bỏ cô.
Anh có thể sống sót và ra ngoài gặp cô!
Nguyễn Tri Hạ lập tức tỉnh táo lại, cô lau những giọt nước mắt lăn dài trên má, đáy mắt lóe lên tia sáng hy vọng.
Tuy là Tư Mộ Hàn không muốn phẫu thuật ngay lập tức, nhưng cô không thể để mặc anh tùy hứng được.
Vì Tư Mộ Hàn, cô bắt buộc phải sắp xếp cho anh làm phẫu thuật!
Đêm khuya, sau khi dỗ Tư Mộ Hàn ngủ xong, Nguyễn Tri Hạ lén lút đứng dậy, ra chủ trương kêu Quan Diêm gọi bác sĩ Tom tới bàn chuyện.
Thời điểm Quan Diêm biết chuyện cậu chủ nhà mình không nghe thấy gì, nước mắt anh ta đã không nghe lời mà trào ra.