Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu trêu chọc người khác của Bánh Trôi Nhỏ thì thật sự đã bị cậu bé chọc cười.

Cô hôn lên gương mặt nhỏ nhắn, rồi cười híp mắt nhìn cậu bé, đôi mắt long lanh tràn ngập vẻ dịu dàng.

"Như vậy đã được chưa?"

Bánh Trôi Nhỏ lắc đầu, đưa má phải tới, lộ ra tám chiếc răng nhỏ, cười nói: "Bên này cũng cần ạ."

"Được được được."

Nguyễn Tri Hạ lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Ngoài cửa.

Tư Mộ Hàn đã nghe thấy tiếng cười từ thư phòng, bây giờ đang đứng ở ngoài cửa, nhìn Nguyễn Tri Hạ và Bánh Trôi Nhỏ chơi đùa rất vui vẻ.

Trên mặt anh liền nở nụ cười hiếm hoi.

Quá tốt rồi!

Cuối cùng Hạ Hạ của anh cũng cười rồi.

Xem ra việc thông báo cho Mộc Quý Bạch quay về cũng không phải là sự lựa chọn xấu.

Chí ít anh ta cũng có một cậu con trai ngoan ngoãn.

Nhưng…

Dường như nghĩ đến điều gì đó, giữa hai hàng lông mày của Tư Mộ Hàn lại nhuốm lên chút đau buồn.

Anh xoay người, lặng lẽ rời đi.

Nguyễn Tri Hạ đang nô đùa rất hăng say với Bánh Trôi Nhỏ thì vô tình nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang xoay người rời đi.

Không ngờ bóng dáng đó lại cô đơn và tang thương như vậy.

Nguyễn Tri Hạ hơi thu hồi nụ cười.

Cô đứng ở đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng của Tư Mộ Hàn, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Đã bao lâu rồi cô không nhìn thẳng vào mắt anh?

Anh lại gầy đi một chút, bóng lưng hiện lên vẻ cô đơn và trống trải.

Không ngờ cả người anh lại tỏ vẻ tang thương như vậy.

Trái tim của Nguyễn Tri Hạ nhất thời nhói đau.

Ngẫm kỹ lại, kể từ lúc cô biết tin Tử Hành qua đời, cô đã không còn tiếp xúc với Tư Mộ Hàn.

Bởi vì cô vẫn còn giận chuyện anh đã dùng vũ lực với mình, cô sẽ bao giờ tha thứ cho anh.

Thay vì nói nổi giận với anh, chẳng bằng nói cô đang trốn tránh.

Cái chết của Tử Hành đã đả kích cô mạnh mẽ.

Cô không thể nào đối mặt với mình, huống chi là phải đối mặt với Tư Mộ Hàn.

Cô sợ vì tâm trạng không tốt mà mình sẽ giận cá chém thớt với Tư Mộ Hàn, nên dứt khoát nhốt mình ở trong phòng, chẳng đi đâu cả, cũng không nói một câu.

Cô chỉ nghĩ mình làm vậy sẽ không mất kiểm soát, cũng không nói ra những lời tổn thương người khác để vu khống hãm hại Tư Mộ Hàn.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, chẳng phải việc cô phớt lờ Tư Mộ Hàn cũng đang tổn thương đến anh ư?

Bánh Trôi Nhỏ thấy Nguyễn Tri Hạ ngơ ngác nhìn ra cửa không nói gì, nên cũng nhìn theo, nhưng bên ngoài lại chẳng có ai.

Bánh Trôi Nhỏ không khỏi cau mày, vươn tay kéo ống quần của Nguyễn Tri Hạ, ngây thơ mơ màng nhìn cô.

"Chị xinh đẹp, chị làm sao vậy?"

Nguyễn Tri Hạ ngồi xổm xuống, vươn tay xoa đầu Bánh Trôi Nhỏ nói: "Không có gì, chúng ta chơi tiếp đi."

Nguyễn Tri Hạ lại chơi với Bánh Trôi Nhỏ một lúc, nhưng tâm trạng hơi lơ đễnh.

Trong đầu của cô đều là bóng lưng cô đơn tĩnh mịch của Tư Mộ Hàn ban nãy, cô hơi khó thở, cảm thấy mình không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Cô vươn tay kéo Bánh Trôi Nhỏ đang xoay vòng tròn, rồi ngồi xổm xuống nói với cậu bé:

"Bánh Trôi Nhỏ, em hãy tự chơi trong phòng của chị một lát, chị đi ra ngoài một tý rồi về, được không?"

Bánh Trôi Nhỏ hiểu chuyện gật đầu đáp lý: "Được ạ!"

Nguyễn Tri Hạ cúi đầu hôn lên trán của Bánh Trôi Nhỏ, cố ý căn dặn cậu bé.

"Em tuyệt đối không được chạy đến bên cửa sổ để chơi biết chưa? Nếu em chán rồi thì đi tìm ba mẹ của em nhé."

Bánh Trôi Nhỏ bĩu môi nói: “Chị xinh đẹp, chị dài dòng quá, Bánh Trôi Nhỏ tự biết chăm sóc bản thân mà, chị cứ yên tâm.”

Nguyễn Tri Hạ nghe thấy Bánh Trôi Nhỏ chê mình dài dòng thì dở khóc dở cười.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng, nhưng lúc bước ra khỏi cửa vẫn quay đầu lại tiếp tục căn dặn: "Em nhất định không được trèo lên cửa sổ đấy."

"Em biết rồi mà."

Bánh Trôi Nhỏ vẫy bàn tay mũm mĩm của mình, cảm thấy lỗ tai sắp bị đóng kén rồi.

Nguyễn Tri Hạ thấy thế thì yên lòng đi tìm Tư Mộ Hàn.

...

"Các cậu không tìm được người ư?"

"Các cậu có tập trung tìm kiếm không vậy?"

"Tiếp tục tìm cho tôi! Nếu không tìm được người thì các cậu đừng quay về nữa."

Nguyễn Tri Hạ vừa đi đến thư phòng đã nghe thấy giọng nói giận dữ của Tư Mộ Hàn đột ngột phát ra từ bên trong.

Cô khẽ mở cửa thư phòng ra.

Chỉ thấy Tư Mộ Hàn đang nổi nóng đứng trước bàn làm việc, rồi nện mạnh xuống mặt bàn.

Rầm, tiếng vang cực kỳ lớn.

Nguyễn Tri Hạ nhìn mà hãi hùng khiếp vía, vô cùng đau lòng.

Cô vội vàng mở cửa bước vào.

Nguyễn Tri Hạ nắm lấy quả đấm mà Tư Mộ Hàn vừa nện xuống bàn, mu bàn tay đã đỏ ửng, vừa nhìn đã biết vô cùng đau, trong mắt cô đã hiện lên một màn sương mờ ảo.

"Tư Mộ Hàn, anh đang làm gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại muốn tổn thương bản thân?"

Tư Mộ Hàn ngơ ngác nhìn Nguyễn Tri Hạ đột ngột xuất hiện, trong lòng hơi hoảng hốt.

Anh thầm nghĩ, rốt cuộc cô đã nghe được bao nhiêu.

"Tư Mộ Hàn, cho dù anh giận dữ đến đâu đi chăng nữa cũng không được tổn thương bản thân như vậy."

Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn không nói gì thì càng tức đến mức đỏ mắt, cô kéo tay anh để bên miệng, khẽ hổi mấy hơi.

Rồi cực kỳ đau lòng nhìn anh, khẽ hỏi: "Anh đau lắm đúng không?"

Đôi mắt của Tư Mộ Hàn khẽ run lên, anh vươn tay, kéo cô vào lòng ôm thật chặt đáp: "Không đau."

Anh không đau ở tay mà là ở tim.

Đã một tuần trôi qua rồi.

Nhưng người mà anh cử đi vẫn chưa tìm thấy người đứng đầu tập đoàn phạm tội ở Myanmar.

Không tìm được người, cũng có nghĩa là không tìm thấy thuốc giải.

Mà không tìm thấy thuốc giải, cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ nhanh chóng đánh mất cô.

Anh rất hoảng loạn, cũng rất sợ hãi.

So với việc cô nổi giận, phớt lờ anh, anh càng sợ một ngày nào đó, cô sẽ đột ngột rời xa anh.

"Tư Mộ Hàn, anh bị gì thế?"

Cảm nhận được cơ thể của Tư Mộ Hàn đang run rẩy, Nguyễn Tri Hạ ngạc nhiên hỏi một câu.

"Anh không sao."

Tư Mộ Hàn ra sức ôm chặt cô, hận không thể khảm cô vào trong người mình, như vậy cô sẽ mãi mãi ở bên anh.

“Tư Mộ Hàn, anh ôm quá chặt rồi đó.” Tư Mộ Hàn đã ôm quá chặt, khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy hơi khó thở.

Tư Mộ Hàn đột ngột buông cô ra, Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn Tư Mộ Hàn, đúng lúc nhìn thấy tia hoảng loạn lóe lên trong mắt anh.

Cô khẽ cau mày, luôn cảm thấy Tư Mộ Hàn hơi kỳ lạ.

Nguyễn Tri Hạ nhất thời liên tưởng đến chuyện có phải Tư Mộ Hàn đang che giấu mình chuyện gì đó?

Cô khẽ dò hỏi: "Tư Mộ Hàn, anh đang giấu em chuyện gì đúng không?"

Tư Mộ Hàn thở gấp, đáy mắt lóe lên tia hoảng hốt, nhưng nhanh chóng biến mất, sắc mặt vẫn như thường lệ nói:

"Không có, anh đâu dám giấu em chuyện gì chứ? Em đã phớt lờ anh hơn một tuần nay rồi."

Tư Mộ Hàn đột ngột di chuyển đề tài, Nguyễn Tri Hạ cũng không để tâm cho lắm, nhắc đến hành động của mình trong một tuần qua, Nguyễn Tri Hạ không khỏi cảm thấy mình hơi tùy hứng.

Cô duỗi tay ra, chủ động nhào vào lòng của Tư Mộ Hàn, rồi vùi đầu vào ngực anh, nhất thời, mọi cơn giận dữ đều biến mất.

"Xin lỗi Tư Mộ Hàn, một tuần qua đều là lỗi của em, là em đã lạnh nhạt với anh."

Tâm trạng của cô rất tồi tệ, nên cô cũng đối xử lạnh nhạt với anh.

Trong một tuần cô không vui vẻ, chắc chắn trong lòng anh cũng không dễ chịu gì mấy.

Cậu út nói rất đúng, mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, cho dù cô không buông xuống được thì còn có thể làm gì được?

Nếu ngay cả người sống mà cô cũng không trân trọng, vậy thì sau này cô sẽ thật sự hối hận không kịp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK