Sau khi Tư Mộ Hàn nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Tri Hạ, anh không thể không nở nụ cười khúc khích.
Đường Thanh Nhã đi ra từ phòng vệ sinh, nghe thấy tiếng cười của Tư Mộ Hàn, kinh ngạc nhìn qua.
"Anh Mộ Hàn, anh vừa mới cười sao?"
Đường Thanh Nhã ngạc nhiên hỏi.
Đường Thanh Nhã cảm thấy có thể cô ta đã bị lóa mắt.
Cô ta thực sự đã nhìn thấy nụ cười của anh Mộ Hàn.
Kiểu cười thành tiếng này, thực sự khiến người ta kinh ngạc đấy.
Nhưng mà..
Anh Mộ Hàn trong ấn tượng của cô ta dường như đã thay đổi rất nhiều so với bây giờ.
"Không có."
Tư Mộ Hàn trở lại dàng vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
Đường Thanh Nhã khịt mũi, quay lại giường và nằm trên đó.
Thấy Đường Thanh Nhã đã đi ra, sắc trời cũng đã muộn, Tư Mộ Hàn đứng dậy và chuẩn bị rời đi.
"Tiểu Nhã, khuya rồi, anh sẽ về trước. Nếu có việc gì thì em cứ hỏi y tá nhé."
Đường Thanh Nhã lập tức bất an ngồi dậy, vươn tay nắm lấy cổ tay của Tư Mộ Hàn, lo lắng nhìn anh, cất giọng như muốn khóc:
"Anh Mộ Hàn, em sợ ở đây một mình, anh ở lại với em được không?"
Tư Mộ Hàn ngay lập tức cau mày và do dự một lúc.
Đường Thanh Nhã thấy dáng vẻ khó xử của Tư Mộ Hàn, lập tức buông tay ra, cô ta nở nụ cười gượng với Tư Mộ Hàn rồi nói:
"Nếu như anh Mộ Hàn thật sự bận rộn, vậy thì không cần đâu, em ổn mà."
Cô ta giả vờ tỏ ra mạnh mẽ và nở một nụ cười gượng ép về phía Tư Mộ Hàn, sau đó, cô ta nằm thẳng xuống giường, đắp chăn bông lên và quay lưng về phía Tư Mộ Hàn.
Thấy vậy, Tư Mộ Hàn nhíu mày thêm một chút, anh do dự không biết có nên lại hay không.
Ngay khi Tư Mộ Hàn đang do dự, giọng nói nhỏ của Đường Thanh Nhã phát ra từ chiếc chăn bông.
"Anh Mộ Hàn, anh đi làm việc của anh đi, một mình em ở đây cũng được."
Giọng nói của Đường Thanh Nhã không còn gượng ép như trước, như thể cô ta thực sự có thể ở một mình.
Nghe vậy, Tư Mộ Hàn dường như đã có quyết định, anh quay người và đi chậm về phía cửa phòng.
Đường Thanh Nhã ở trong chăn bông nghe thấy tiếng bước chân đi xa, nước mắt lập tức chảy ra không ngừng, cô ta tuyệt vọng che miệng lại, không kìm được mà bật khóc.
Ngay khi cô ta cảm thấy mình sắp bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi, một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu cô ta.
"Em khóc cái gì?"
Tư Mộ Hàn nhìn thân hình hơi run rẩy dưới chăn bông, bất lực thở dài, trầm giọng nói:
"Đừng giả vờ tỏ ra mạnh mẽ, nếu thực sự sợ thì cứ nói đi."
Vừa rồi anh muốn rời đi, nhưng trước khi đi tới cửa, anh đã nghe thấy tiếng khóc kìm nén của cô ta, thế là anh lại không thể bước ra khỏi cửa.
Dù gì thì anh cũng nợ cô ta, nếu có thể bù đắp được thì anh sẽ cố gắng hết SỨC.
Đường Thanh Nhã vui mừng quay đầu lại, nhìn người đàn ông đã rời đi rồi trở về, trong lòng mừng rỡ kêu lên: "Anh Mộ Hàn, anh không rời đi sao?"
Tư Mộ Hàn nhìn cô ta, đôi mắt anh hơi trầm xuống, anh đưa tay vén chăn bông cho cô ta, vừa có vẻ như bất lực, vừa như cưng chiều nói:
"Em sợ như vậy, làm sao anh có thể bỏ đi được?"
Đường Thanh Nhã nhất thời xúc động nhìn Tư Mộ Hàn, một giọt nước mắt lóe lên từ khóe mắt cô ta, cô ta nức nở nói:
"Xin lỗi, anh Mộ Hàn, anh quá yếu đuối rồi, khiến cho anh lo lắng cho em."
"Em đang nói cái gì vậy. Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều, anh sẽ ở bên em."
Tư Mộ Hàn không thích tính cách hở ra một tí là khóc của Đường Thanh Nhã, anh nhớ cô ta của trước kia sẽ không bao giờ khóc dù có sợ hãi đến đâu.
Có lẽ vì tất cả những gì cô ta đã gặp phải trong nhiều năm qua nên tính khí của cô ta đã trở nên yếu ớt như vậy.
Đường Thanh Nhã cầm chăn bông trong tay, nước mắt vẫn chảy dài, nhưng cô ta không khóc nữa, cô ta gật đầu với Tư Mộ Hàn.
"Cảm ơn anh Mộ Hàn."