Cũng không biết này hai vợ chồng nhà này muốn làm gì nữa, đang yên đang lành lại ra ngoài dầm mưa làm gì?
Vết thương sau lưng chỉ mới ổn định lại thôi mà đã ra ngoài dầm mưa, đây là muốn chơi đùa với mạng sống đó hừm.
Tư Mộ Hàn sai Quan Diêm tiễn Tống Thanh Lam về.
Trên đường ra cổng, Quan Diêm nói với Tống Thanh Lam nói: "Bác sĩ Tống, cậu chủ nhà tôi nói, khoảng thời gian này vất vả cho cô rồi, cậu ấy quyết định sẽ đầu tư thêm một trăm triệu vào nhà máy dược phẩm."
Tống Thanh Lam nghe thấy vậy, tất cả oán hận, buồn bực trong lòng lập tức tan biến. Cô ấy nhìn Quan Diêm, mặt mày hớn hở, hai mắt híp thành một đường chỉ: “Tiểu Quan à! Quay về nhớ nói cho cậu chủ nhà cậu là tôi không thấy vất vả, mai mốt có chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi cam đoan sẽ có mặt bất cứ lúc nào."
Giờ phút này Tống Thanh Lam hoàn toàn không cần mặt mũi nữa.
Hẹn hò gì chứ, xuống gặp quỷ hết đi!
Một trăm triệu lận đó.
Ngủ cũng phải cười tỉnh biết không.
Nghĩ kỹ lại thì anh ba Tư thật sự đẹp trai, cô ấy thích làm bạn với những người phóng khoáng như vậy.
Quan Diêm thấy trong mắt Tống Thanh Lam giờ chỉ còn toàn tiền là tiền thì không kiềm được mà khẽ nhếch môi.
Cậu chủ đúng là cậu chủ, không ra tay thì thôi, một khi ra tay là tức khắc bắt trúng bảy tấc.
Giờ mạng sống của bác sĩ Tống đã bị anh nắm chặt trong tay, sợ là mai mốt dù bị cậu chủ hành hạ tới nỗi thương tích đầy mình, bác sĩ Tống cũng sẽ vừa cười vừa nói chẳng có gì nghiêm trọng.
Những người bụng đầy ý xấu đúng là đáng sợ.
Sau khi tiễn Tống Thanh Lam về, Tư Mộ Hàn đuổi má Lâm ra ngoài, muốn tự mình chăm sóc cho Nguyễn Tri Hạ còn đang hôn mê.
Lúc này trên người Nguyễn Tri Hạ đã đắp tận bốn cái chăn lông, hệ thống sưởi cũng được mở lên, nhiệt độ tương đối cao, nhưng miệng cô vẫn tiếp tục than lạnh như trước.
Tư Mộ Hàn thấy vậy, trực tiếp đứng dậy khỏi xe lăn, vén chăn lên, chui vào.
Anh cởi hết quần áo trên người mình, sau đó cởi luôn quần áo trên người Nguyễn Tri Hạ.
Kế tiếp, anh ôm lấy cô, dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để sưởi ấm cho cô.