Cô chỉ nghĩ đơn giản là anh ấy ghét phụ nữ như lời Tư Mộ Hàn nói mà thôi.
Bây giờ xem ra không chỉ có như vậy.
Dường như anh ấy coi cô như kẻ thù.
“Cô biết là tốt. Cũng không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc anh ba, khiến anh ấy vì cô mà thần hồn điên đảo.”
Lãnh Thiếu Khiếm trâng tráo nói.
Tư Mộ Hàn nghe vậy thì sắc mặt lập tức lạnh lùng: “Lão Tứ!”
Nhìn thấy Tư Mộ Hàn tức giận, Lãnh Thiếu Khiêm hừ giọng: “Biết rồi, không được nói người phụ nữ của anh chứ gì, biết ngay anh sẽ như vậy mà.”
“Được rồi, anh ba, anh mau mau đưa người phụ nữ của anh đi đi. Đừng có ở đây chướng mắt quá.”
Tư Mộ Hàn: "...”
Nguyễn Tri Hạ: "..”
Vụ Tiểu Manh: "..”
Tư Mộ Hàn nhìn Lãnh Thiếu Khiêm và ôn tồn nói: “Lão Tứ, anh mặc kệ em ghét phụ nữ đến mức nào, nhưng Hạ Hạ là người phụ nữ của anh, anh mong em hãy tôn trọng cô ấy”
Lãnh Thiếu Khiểm phất phất tay đầy kinh tởm: “Anh ba, anh đi nhanh lên đi, kẻo em chưa bị xe đụng chết mà đã bị anh chọc tức chết rồi.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Dù không biết vì sao mình đã đắc tội với Lãnh Thiếu Khiêm nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn cảm thấy Lãnh Thiếu Khiêm thật hài hước.
Có thể nhận thấy anh ấy rất kính trọng Tư Mộ Hàn.
Chẳng hiểu sao cô không hề thấy tức giận, điều này thật kỳ lạ.
Có lẽ vì anh ấy là anh em với Tư Mộ Hàn chăng.
Thấy Lãnh Thiếu Nhiễm ghét mình như vậy, Nguyễn Tri Hạ vẫn biết điều mà dẫn Tư Mộ Hàn ra ngoài.
Sau khi Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài.
Chỉ còn Vu Tiểu Manh và Lãnh Thiếu Khiêm ở trong phòng.
Lãnh Thiếu Khiểm hơi nheo lại đôi mắt đào hoa quyến rũ, anh ấy nhìn thẳng vào đôi mắt của Vụ Tiểu Manh với vẻ sắc bén.
Anh ấy nhìn Vu Tiểu Manh cười như không cười: “Nghe nói có tính cắm sừng tôi à?”
Toàn thân Vu Tiểu Manh bỗng run rẩy, vội cười nói: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Chẳng phải tôi sợ anh chết rồi sẽ không có ai đóng kịch với tôi sao, cho nên tôi mới cố ý nói khích anh thôi.”
Vụ Tiểu Manh đau khổ bật khóc.
Khi cô ấy thấy anh ấy không tỉnh lại nên mới nói khích mấy câu: “Lãnh Thiếu Khiêm, nếu anh không tỉnh lại thì tôi sẽ cho anh mọc đầy sừng trên đầu luôn”
Kết quả là anh ấy đã nghe thấy thật.
Thật xấu hổ, thật thê thảm.
Vu Tiểu Manh khóc thút thít.
Lãnh Thiếu Khiêm nắm cằm cô ấy, hơi nâng lên nói bằng giọng rất dịu dàng: “Bây giờ cô là Vợ chưa cưới của Lãnh Thiếu Khiêm tối, nếu cô dám cắm sừng tôi thì tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức.”
Vu Tiểu Manh nhìn khuôn mặt còn đẹp hơn cả con gái kia của Lãnh Thiếu Khiểm thì không tự chủ được mà nuốt nước miếng, sau đó sợ hãi gật đầu: “Tôi nào dám chứ.”
Cô ấy nịnh nọt: “Hơn nữa Thiếu Khiểm anh đẹp trai như vậy, sao người ta lại nỡ bỏ anh mà cắm sừng anh được.”
Người đàn ông này thật nham hiểm.
Anh ấy càng cười dịu dàng thì lại càng nguy hiểm.
Cô ấy đã hứa sẽ diễn kịch với anh ấy.
- Nhưng có vẻ như anh ấy đã nhập vai quá sâu.
Nếu mình thật sự cắm sừng anh ấy thì chắc chắn sẽ bị anh ấy ngũ mã phanh thây.
Lãnh Thiếu Nhiễm ra hiệu cho cô ấy: “Lại đây.”
Vu Tiểu Manh bước tới: “Sao vậy?”
Lãnh Thiếu Khiểm cắn một miếng lên mặt cô: “Đây là hình phạt cho cô vì đã nói lung tung”