Tư Mộ Hàn hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày mình bị Nguyễn Tri Hạ đích thân phá vỡ cục diện mình không còn nhìn thấy nữa.
Bây giờ anh thật sự hoảng loạn rồi.
Anh nhấc chân đang định rời đi, nhưng phía sau lại vang lên giọng nói tức đến nổ phổi của
người phụ nữ.
“Tư Mộ Hàn, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, anh có tin rằng bây giờ em sẽ cắt cổ tay cho anh xem hay không?”
Nguyễn Tri Hạ dựa vào việc anh không nhìn thấy nên nói lời uy hiếp.
Tư Mộ Hàn vô thức ngừng bước.
Hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, ngấm ngầm chịu đựng, anh phải cố gắng nhẫn nhịn mới có thể khiến mình không quay lại tìm cô ngay.
Anh biết có lẽ cô đang lừa anh.
Nhưng khốn nạn rằng anh lại không dám đặt cược.
Anh không cho phép cô tổn thương bản thân một chút nào.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn thật sự ngừng lại thì chạy tới ôm chầm lấy anh ngay, vừa khóc vừa mắng:
“Tư Mộ Hàn, anh là tên khốn! Tại sao anh lại không nói cho em biết? Tại sao anh lại lừa em ly hôn?”
Tên khốn đáng ghét này!
Không ngờ anh lại giấu có chuyện quan trọng như vậy, còn muốn ly hôn với cô nữa.
Thế mà cô lại tin tưởng.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ nếu hôm nay cô không phát hiện ra điều bất thường, rồi lén lút theo dõi anh, có phải cô và anh sẽ cứ thế xa cách nhau đúng không?
“Tư Mộ Hàn, anh là tên khốn, vì anh không nhìn thấy đường nữa mà muốn ly hôn với em đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ thật sự không dám tin.
Bởi vì anh không còn nhìn thấy nữa, nên anh muốn ly hôn với cô sao?
Từ khi nào anh lại trở nên cao thượng như vậy?
“Tư Mộ Hàn, em nói cho anh biết, anh muốn ly hôn với em à, anh không có cửa đâu! Lát nữa em sẽ gọi cho Quan Diêm, bảo anh ta không được mang đơn ly hôn đi công chứng.”
Nghe Nguyễn Tri Hạ nói thế, Tư Mộ Hàn thật sự cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng thỉnh thoảng cơ thể mềm mại của người phụ nữ lại cọ vào người anh, khiến anh thật sự rất khó chịu.
Anh không khỏi vươn tay đẩy cô ra.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn định đẩy mình ra thì càng giống như bạch tuộc, tay chân đều quấn chặt lên người anh.
Hơn nữa cô còn không có lý lẽ nói: “Tư Mộ Hàn, nếu anh dám kéo em ra thì em sẽ chết cho anh xem.”
Cô thật sự chịu đủ rồi.
Dựa vào cái gì mà anh đòi làm chủ thay cô?
Cho dù anh không còn nhìn thấy nữa thì cô cũng phải ở bên anh.
Ngoài anh ra thì cô không cần ai nữa.
Tên khốn này, không ngờ anh lại dám vọng tưởng muốn vứt bỏ cô.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Đồ xấu xa! Đồ xấu xa!
Tư Mộ Hàn bị quấn đến mức không thể làm gì được, đành phải bất đắc dĩ nói: “Tri Hạ, em đứng xuống trước đi.”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu như trống bỏi: “Không, em không muốn.”
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ, thở dài: “Em cứ đứng xuống trước đi, anh sẽ không chạy đâu.”
Nguyễn Tri Hạ hừ lạnh: “Em không thèm tin lời nói của anh đâu.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Cô gái này, từ khi nào cô lại trở nên quấn người như vậy?
“Hạ Hạ, em mà cứ như thế thì anh sẽ làm ngã em”
Tư Mộ Hàn lại bất đắc dĩ nói.
Nguyễn Tri Hạ ra sức quấn chặt anh, rồi vòng tay ôm cổ anh, kiên định nói: “Không đầu, em sẽ ôm chặt anh.”
Tư Mộ Hàn: “...”
Xem ra, cô đã hạ quyết tâm không chịu buông tay rồi.
Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ, đành phải một tay đỡ lấy mông cô, còn tay kia thì thăm dò đường ở phía trước, từ từ quay lại.
Thỉnh thoảng Nguyễn Tri Hạ sẽ nhắc nhở ở bên tai anh, cẩn thận món đồ nào đó.
Không dễ gì anh mới tìm được một chiếc ghế, nhưng bởi vì sau lưng có người đang bám chặt, nên Tư Mộ Hàn bất đắc dĩ đứng ở đó nói: “Hạ Hạ, em cứ ngồi xuống trước đã.”
Nguyễn Tri Hạ rất ngoan ngoãn đứng xuống.
Nhưng một giây sau, Tư Mộ Hàn đã cảm thấy mình bị đè ngồi xuống ghế, rồi trước ngực có thêm một cô gái mềm mại.
Tư Mộ Hàn: “...”
Cố định bám lấy anh mãi không chịu buông ư?
Nguyễn Tri Hạ thật sự sợ rồi.