Chỉ có điều, trời chẳng chiều lòng ai, mặc dù Tư Mộ Hàn đã mạnh mẽ ép bản thân ăn cơm, nhưng cuối cùng anh vẫn nôn bằng sạch.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn nôn sạch đống đồ ăn cô vừa tự tay đút cho anh từng chút một ra, thì sợ tới mức hoang mang hoảng loạn.
“Tư Mộ Hàn, anh làm sao vậy?”
Cô vừa dùng tay xoa xoa lưng người đàn ông, vừa bị dọa sợ tới mức hai mắt ửng đỏ, hốt hoảng: “Tại sao lại như vậy?”
Tư Mộ Hàn cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, nhưng anh cũng không quên trấn an cô gái nhỏ bên cạnh: “Hạ Hạ, đừng hoảng hốt, anh không sao”
“Có lẽ do dạ dày không được ổn lắm, anh uống nước là được.”
“Ừm được.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức rót cho anh một cốc nước ấm, sau đó đặt cốc nước vào trong tay anh, mãi đến khi tay anh nắm lấy nó, cô mới cẩn thận buông tay ra.
Tư Mộ Hàn cầm cốc nước, uống ừng ực ừng ực mấy ngụm.
Kết quả còn chưa được mấy phút, Tư Mộ Hàn nôn sạch mấy ngụm nước anh vừa uống.
Lúc này, Nguyễn Tri Hạ sợ tới mức chạy vội đi gọi điện thoại cho Quan Diêm.
Cuối cùng, Quan Diêm vội vàng mới bác sĩ tới khám bệnh cho Tư Mộ Hàn.
Cuối cùng, bác sĩ nói với Nguyễn Tri Hạ, nguyên nhân là vì Tư Mộ Hàn đã nhịn ăn nhịn uống mấy ngày liền, giờ chức năng của dạ dày chưa được phục hồi nên mới xảy ra những chuyện như vậy.
Nguyễn Tri Hạ nghe bác sĩ nói xong thì lập tức nhìn về phía Tư Mộ Hàn bằng ánh mắt buồn bực.
Người đàn ông này, anh thật sự coi bản thân như Iron Man hay sao.
Mấy ngày không ăn không uống gì.
Sau đó, bác sĩ kê cho Tư Mộ Hàn mấy loại thuốc điều trị, đồng thời cũng đốc thúc đám người Nguyễn Tri Hạ là nhất định phải ép Tư Mộ Hàn ăn ít nhưng chia ra ăn nhiều cữ mỗi ngày, mấy ngày đầu thì để anh ăn cháo trắng trước, đợi đến khi chức năng của dạ dày khôi phục trở lại thì mới cho anh ăn cơm hoặc mấy món khác sau.
Sau khi tiễn bác sĩ đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn nằm trên giường với vẻ mặt suy yếu.
Thật là vừa yêu lại vừa hận.
“Tư Mộ Hàn, anh nghĩ anh vẫn là con nít ba tuổi hay sao hả? Hai ngày hai đêm không ăn không uống gì, rốt cuộc anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả?”
Tư Mộ Hàn rũ mắt, im lặng không nói gì.
Anh nghĩ cái gì sao?
Làm sao anh có thể nói được đây, rằng ngay lúc đó anh hoàn toàn không có suy nghĩ muốn sống tiếp.
“Tư Mộ Hàn, anh thật là..”
Nguyễn Tri Hạ giận đến nỗi không biết phải nói gì cho vừa nữa.
Cuối cùng, thấy người đàn ông ngoan ngoãn cúi đầu hệt như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó, cô lại im lặng.
Cô đau lòng bò lên giường, ôm lấy anh.
“Sau này không được như vậy nữa.”
Nguyễn Tri Hạ bất lực thở dài nói.
Tư Mộ Hàn trở tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô, anh nói: “Được.”
Có cô ở đây rồi, từ giờ anh sẽ ăn uống thật tử tế.
Nguyễn Tri Hạ duỗi tay giữ lấy mặt anh, muốn quan sát anh thật kỹ.
Tư Mộ Hàn dường như ý thức được cô muốn làm gì, anh theo bản năng muốn quay đầu đi.
“Đừng nhúc nhích!”
Nguyễn Tri Hạ bất mãn nhíu mày, vặn mặt anh lại.
Cô đau lòng xoa xoa khuôn mặt anh, nói: “Để em nhìn anh một cái đã.”
Người đàn ông của cô, thật sự thật sự đã gầy đi rất nhiều.
Cả cái quầng thâm mắt này nữa, nó còn nhiều hơn trước gấp đôi là đằng khác, trong hệt như một con gấu trúc.
sự khó chịu lại trào dâng trong lòng cô.
“Hạ Hạ.”
Tư Mộ Hàn bị người phụ nữ vỗ khiến lòng anh có phần hơi khô rát.
Anh duỗi tay nắm lấy ngón tay cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
"Ha Ha..."
Anh lần theo ngón tay rồi hôn một đường lên mặt cô, môi cô.
Nguyễn Tri Hạ bị nhốt trước nụ hôn của anh, hàng lông mi cong như quạt hương bồ của cô không nhịn được run lên.
Thời điểm Tư Mộ Hàn duỗi tay vén vạt áo của cô lên, cô bỗng chốc giật mình một cái, đột nhiên đè tay Tư Mộ Hàn nói: “Không được.”
“Tư Mộ Hàn, anh phải nghỉ ngơi cho thật tốt đã.”
“Nhưng mà Hạ Hạ, anh muốn em.”
Cánh môi Tư Mộ Hàn vuốt ve vành tại của cô, như có như không trêu ghẹo cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy da đầu truyền đến một cơn tê dại.
Nhưng lại không chịu thuận theo: “Không được, anh ngoan ngoãn nằm ngủ cho em!”
Đã gầy đến mức này rồi, còn muốn làm mấy loại chuyện đó nữa.
Anh rốt cuộc là nghĩ cái quái gì vậy?
"Ha Ha..."
Người đàn ông bắt đầu vô sỉ dụ dỗ cô.
Nguyễn Tri Hạ che hai tai lại, nói: “Không cần phải dùng lời cám dỗ em, em không nghe, không nghe, không nghe”