Nhưng nhớ đến việc Tư Mộ Hàn đã từng yêu cầu cô phải đem theo vệ sĩ mỗi khi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ nghĩ, hai người này hẳn là vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô do anh phải đến.
Thế là cô bèn gật đầu, nói: “Được, vậy phiền hai anh rồi.”
Mặt hai vệ sĩ không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ đáp: “Mợ chủ khách sáo rồi, đây là nhiệm vụ của chúng tôi.”
Nguyễn Tri Hạ không nói gì nữa, đỡ La An An ra khỏi quán bar.
Vào lúc hai người họ bước chân ra khỏi quán bar, bên trong vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Nguyễn Tri Hạ khẽ thở dài, bấy giờ mới nhìn sang Là An An không biết đã thiếp đi tự lúc nào.
Cô bất lực lắc đầu, đây là lần đầu tiên cô thấy La An An như vậy, cô ấy đau lòng giống như bị người ta cướp đi báu vật, thật khiến người khác phải thương xót.
Rốt cuộc người đàn ông mà La An An nói là ai?
Lúc Nguyễn Tri Hạ đang chuẩn bị đỡ La An An rời đi thì một chiếc Bentley màu đen đỗ ngay trước mặt bọn họ.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông có dáng người cao ráo, thon dài bước xuống.
DS
Nguyễn Tri Hạ nhìn người đàn ông đó, có lẽ anh ta cao chừng một mét tám lăm, trông rất trẻ, nhìn không lớn hơn cô là bao.
Các đường nét trên khuôn mặt anh ta rất tinh xảo với mái tóc ngắn màu nâu bạc, tai trái còn đeo một chiếc khuyên đính một viên kim cương màu tím sáng lấp lánh, trong màn đêm, anh ta trông thật trẻ trung xen lẫn vẻ ngang ngược.
Người đàn ông này có một khuôn mặt non nớt như có thể búng ra sữa, nhưng lại không toát ra vẻ ẻo lả. Lúc bước tới, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên mang theo một chút khinh khỉnh.
Dưới chiếc áo sơ mi trắng là một chiếc quần tây đen dài bảy phân, vừa dài vừa thẳng.
Anh ta không đeo cà vạt, thậm chí còn để mở hai cúc áo trên cùng một cách tùy hứng, trông đẹp trai không tả nổi.
Đường Ngọc nhìn La An An đã say khướt đang dựa vào người Nguyễn Tri Hạ liền vô thức trừng mắt với cô: “Cô đã làm gì người phụ nữ của tôi vậy?”
Đường Ngọc giận dữ nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tri Hạ cứ như thể cô là một kẻ vô cùng xấu xa.
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Anh ta là cái thá gì?
“Giao cô ấy cho tôi!”
Đường Ngọc bước lên trước muốn đỡ lấy La An An.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại đỡ cô ấy lùi về sau một bước, nhìn Đường Ngọc một cách thận trọng và e dè, hỏi: “Anh là ai? Sao tôi phải giao An An cho anh?”
“Cô hỏi tôi là ai ư? Tôi là người đàn ông của cô ấy.” Đường Ngọc nghiến răng nghiến lợi một cách giận dữ, nói: “Tôi còn chưa hỏi cô, tại sao cô lại đưa người phụ nữ của tôi đến quán bar!”
Nguyễn Tri Hạ sắp phát điên!
Rõ ràng cô mới là người bị La An An kéo đến đây đấy!
Đường Ngọc chỉ vào Nguyễn Tri Hạ, lại tuôn một tràng những lời trách móc: “Chính là cô! Cô là người tên Nguyễn Tri Hạ đúng không!”
Nguyễn Tri Hạ: "..”
“Lần trước cô dẫn cô ấy đi đánh nhau, lần này lại dẫn cô ấy vào quán bar uống rượu!”