Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thanh Phong nhìn điện thoại, giống như là nghĩ tới điều gì, lập tức thốt ra. 

"Anh ba, người phụ nữ mà chiều nay anh ôm vào bệnh viện kia chắc không phải là người vợ mà nhà họ Nguyễn đổi chứ?" 

Anh nhìn ảnh chụp cô dâu trên tin tức, có nhìn thế nào cũng cảm thấy giống như người phụ nữ mà chiều nay anh ba nhà anh ấy ôm vào bệnh viện. 

Đừng như vậy chứ! 

"Phụ nữ gì?" Lãnh Thiếu Khiêm và Hoắc Thì Sanh đồng thời nhìn về phía Tư Mộ Hàn. 

Tư Mộ Hàn nhìn Tống Thanh Phong, sắc mặt cực kỳ âm trầm. 

Tống Thanh Phong nghĩ lại, sợ rụt đầu, có phải anh ấy đã hỏi cái không nên hỏi rồi hay không? 

"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ râu ria, không quan trọng mà thôi." Tư Mộ Hàn không thèm để ý nói. 

Anh vừa dứt dưới, điện thoại di động trong túi của Quan Diêm bỗng vang lên. 

Quan Diêm nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của má Lâm. 

"Tiểu Diêm, con mau nói với cậu chủ, mợ chủ phát sốt rồi, có làm thế nào cũng không hạ sốt được!" 

"Cái gì?" 

Quan Diêm giật mình mở to mắt, bỗng nhiên nhìn về phía Tư Mộ Hàn, không để ý người khác ở đây, vội vàng nói: "Cậu chủ, mẹ của tôi gọi điện thoại tới nói, mợ chủ phát sốt, có làm thế nào cũng không hạ sốt được!" 

"Phát sốt thì gọi bác sĩ đi!" 

Tuy Tư Mộ Hàn nói như vậy, nhưng lại đưa tay chuyển động xe lăn đi ra bên ngoài. 

Quan Diêm thấy vậy, hơi sửng sốt mấy giây, nhìn thấy Tư Mộ Hàn sắp ra khỏi cửa phòng bao, lúc này cậu ta mới lấy lại tinh thần, đuổi theo phía sau. 

Để lại ba người nhìn nhau, trong ánh mắt, không hẹn mà cùng ẩn chứa sự quỷ dị và ngạc nhiên. 

"Theo em nhớ là hình như lúc nãy anh ba nói chỉ là một người phụ nữ râu ria không quan trọng mà thôi, em nhớ đúng không?" Lãnh Thiếu Khiêm ngưỡng ngùng cười. 

Không phải nói là râu ria không quan trọng à? 

Chỉ một cú điện thoại thôi mà đã vội vàng chạy về rồi. 

Tuy rằng bây giờ Hoắc Thì Sanh trông không có biểu tình gì, nhưng trong đôi mắt sắc bén tối tăm ẩn chứa sự cao thâm khó dò nhìn thấu lòng người. 

"Ha ha... anh bốn, anh ba đang tự vả mặt sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK