Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong bữa cơm.

Vấn đề khiến người ta phải đau đầu lại bắt đầu tìm tới rồi.

Thực tế thì ở vịnh Kim Sa này không có nhiều phòng dành cho khách.

Lầu một là phòng khách và phòng bếp.

Lầu ba là phòng ngủ, phòng khách và cả phòng đọc sách.

Lầu hai thì có ba phòng dành cho khách.

Một phòng không có giường nằm, một phòng Đường Thanh Nhã đã ở từ trước đó.

Mặc dù nói đã quét tước sạch sẽ, nhưng dẫu sao thì cô ta cũng vừa mới rời đi chưa đầy hai ngày, dù có để Dương Tiêu hay là Mộc Qúy Bạch ngủ thì cũng không được hay cho lắm.

Cho nên, chỉ còn lại căn phòng Bánh Trôi ngủ lúc ban ngày.

Vì thế, đêm nay Mộc Qúy Bạch và Dương Tiêu phải ở chung một phòng.

Mặc dù nói là giường lớn có diện tích lên tới hai mét, ngủ ba người vẫn vô tư thoải mái.

Nhưng Dương Tiêu vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Mà so với sự lúng túng khó chịu của Dương Tiêu, Mộc Qúy Bạch lại chẳng có bất cứ ý kiến gì.

Thử nghĩ xem, bọn họ cũng đã quyết định đi tới hôn nhân, tương lai sẽ sống cùng nhau, thì chuyện này có là gì.

Huống hồ, Bánh Trôi còn sắm vai trợ thủ đắc lực, luôn miệng la hét nũng nịu đòi ba và mẹ ngủ cùng nhau.

Mà Dương Tiêu nhìn cậu con trai đang mong chờ chuyện này, cũng chỉ có thể căng da đầu đồng ý.

Biết có cả ba và mẹ cùng ngủ với mình, nên Bánh Trôi vui đến sắp hỏng rồi.

Cho nên, còn chưa đến tám giờ, cậu bé đã giục bọn họ nhanh nhanh về phòng để ngủ cùng nhau.

Dương Tiêu bất lực chết mất, đành phải chạy vội lên lầu tắm rửa cho cậu bé.

Mà sau khi Bánh Trôi Nhỏ biết mình có ba, cậu bé bắt đầu ra dáng ông cụ non, nói cái gì mà con đã trưởng thành, không thể để mẹ tắm hộ được.

Sau đó, cậu bé tiện tay kéo Mộc Qúy Bạch cùng lên lầu luôn.

Hai người Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn lần lượt ngồi xuống sô pha, nhìn Bánh Trôi một tay kéo mẹ, một tay kéo ba cùng lao lên lầu, còn không quên ngoái đầu lại cúi chào rồi chúc Nguyễn Tri Hạ ngủ ngon.

Sau khi một nhà ba người hạnh phúc lên lầu.

Nguyễn Tri Hạ dựa vào trong lồng ngực Tư Mộ Hàn, đan tay mình vào bàn tay to của anh, lười biếng đùa bỡn những ngón tay thon dài của anh, sau đó nói với giọng điệu xen lẫn vài phần hâm mộ:

“Tư Mộ Hàn, nhìn thấy Bánh Trôi đáng yêu như vậy, đột nhiên em cũng muốn sinh một đứa con.”

Nét mặt Tư Mộ Hàn hơi sững lại, anh cụp mắt nhìn xuống đỉnh đầu cô, đột nhiên, trong ánh mắt anh bỗng tràn ngập sự phiền muộn, trái tim như bị ai đó siết chặt.

Tống Thanh Lam nói với anh, cơ thể Hạ Hạ thậm chí còn không thể làm chuyện vợ chồng được, chứ đừng nói đến việc mang thai, nếu không sẽ càng khiến tốc độ khuếch tán virus trong cơ thể cô bị đẩy nhanh.

Sở dĩ bây giờ cô thường xuyên buồn ngủ và cáu gắt như vậy cũng là vì hai lần làm chuyện vợ chồng trước đó đã kích thích nhân tố virus trong cơ thể cô.

Trước mắt cô ấy đã cho cô uống thuốc để ngăn chặn sự lây lan, khuếch tán của virus, nhưng loại thuốc này chỉ có tác dụng trong khoảng ba tháng.

Và trong ba tháng này, anh không thể đụng vào cô nữa.

Hơn nữa, anh cần phải tìm được người đã gieo virus lên người Hạ Hạ ngay lập tức, biết đâu anh ta (cô ta) có thuốc giải.

Đương nhiên, Nguyễn Tri Hạ không hề biết về những suy nghĩ này của Tư Mộ Hàn, cô thấy qua một lúc lâu anh vẫn im lặng không nói lời nào, cảm thấy nghi hoặc, liền ngước mắt lên nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh vẫn đang tập trung nhìn xa xăm về phía trước, hiển nhiên là không nghe cô nói chuyện.

Cô bất mãn chu miệng nói: “Tư Mộ Hàn, có phải anh lại đi nuôi một con chó bên ngoài không!”

Thật là.

Cô đang nói chuyện với anh, vậy mà anh lại thần người ra đó?

Anh nghĩ cái gì vậy?

Sao lại chuyên tâm như thế.

Tư Mộ Hàn vừa định thần lại đã nghe thấy câu “có phải anh nuôi chó bên ngoài” của Nguyễn Tri Hạ, chỉ biết dở khóc dở cười.

“Nói bậy gì đó.”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt bất lực, trên thế giới này, ngoài cô ra, làm gì còn người phụ nữ nào có thể khiến anh để tâm tới cơ chứ.

“Nếu không thì khai mau, anh đang suy nghĩ gì?”

Đương nhiên, Nguyễn Tri Hạ cũng biết sẽ không có chuyện Tư Mộ Hàn nuôi chó bên ngoài.

Dẫu sao thì anh cũng là người đàn ông của cô, sự chung thủy cùa anh đối với mình sao cô có thể không rõ.

Tư Mộ Hàn thuận miệng đáp: “Suy nghĩ xem con chúng ta lớn lên sẽ giống em hay giống anh.”

“Tất nhiên là phải giống anh.”

Nguyễn Tri Hạ trả lời không chút nghĩ ngợi.

Nếu như giống anh, thì bất kể đứa trẻ là trai hay là gái, chắc chắn sẽ xinh đẹp đến động lòng.

Nói như vậy không phải là cô không xem trọng giá trị nhan sắc của mình, mà là đối với cô, đương nhiên nét đẹp của Tư Mộ Hàn ưu tú hơn rất nhiều.

“Anh thích con gái, giống em là tốt nhất.”

Nhưng Tư Mộ Hàn lại có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với cô, bởi trước giờ anh luôn có ý niệm ngăn chặn tất cả những người khác giới đến gần Nguyễn Tri Hạ.

Chỉ cần là người khác giới, anh đều không thích, dù có giống ai đi nữa.

Đương nhiên.

Nếu nhất định phải là con trai, vậy thì tốt nhất là hãy giống cô một chút, vì có lẽ nhìn nó có vài nét tương tự cô, anh sẽ yêu thương nó chút.

Còn nếu nhất định phải có con, anh vẫn muốn có con gái hơn.

Ai cũng nói con gái là người tình kiếp trước của ba, con bé chắc chắn sẽ không tranh Hạ Hạ với anh.

“Vậy thì sinh hai đứa. Một đứa giống anh, một đứa giống em.”

Nguyễn Tri Hạ kéo cổ tay anh, dựa vào vai anh, sau đó, cô ngẩng đầu nhìn anh cười tủm tỉm nói.

Tư Mộ Hàn nhấp môi cười cười, cũng không nói được hay không.

Đối với anh mà nói, sinh bao nhiêu cũng được, chỉ cần cô vui vẻ.

“Tư Mộ Hàn, thời gian trôi nhanh thật đấy, mới chớp mắt một cái, cậu út đã là ba rồi.”

Nguyễn Tri Hạ nói với vẻ xúc động.

Tư Mộ Hàn nhìn cô, bất lực lắc lắc đầu, anh thật muốn nói cho cô hiểu, không phải là thời gian trôi qua nhanh, mà là Mộc Qúy Bạch đang yên đang lành lại vớ được món hời lớn, vô duyên vô cớ lại có một đứa con trai.

Nhưng mà…

Như vậy thì còn gì tốt hơn nữa chứ.

Ít nhất thì bây giờ anh sẽ không bao giờ phải lo lắng về chuyện trong lòng anh ta vẫn nhớ thương cô gái nhỏ của anh.

……

Đối lập với không khí ấm áp của hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ở dưới lầu.

Trên lầu, cặp vợ chồng tương lai mới quen dường như có chút ngượng ngùng.

Dương Tiêu đứng trước cửa phòng tắm, nhìn hai ba con trần như nhộng — chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót, chỉ biết bày ra nét mặt mắt chữ A mồm chữ O.

Ai nói cô ấy nghe.

Chẳng phải chỉ là tắm rửa cho con trai thôi sao?

Ánh mắt không cẩn thận lia trúng, Dương Tiêu chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng như muốn nổ tung.

Nhưng Mộc Qúy Bạch lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại anh ta trông có vẻ rất tự nhiên, không sợ bị Dương Tiêu nhìn thấy, có lẽ, là ỷ vào còn có…

Anh ta bình tĩnh hỏi Dương Tiêu: “Khăn tắm đưa tới chưa?”

Lúc này Dương Tiêu mới hoàn hồn, đột nhiên lấy chiếc khăn tắm từ trên tay xuống do người làm vừa đưa tới cho Mộc Quý Bạch: “Của anh đây.”

Sau đó, cô ấy vội vàng xoay người, nhanh chóng phi ra khỏi phòng tắm để không thấy thêm gì nữa.

Mộc Quý Bạch cầm lấy khăn tắm, nhìn Dương Tiêu đang quay lưng đi ra ngoài, hai tai cô ấy còn hồng hồng, rất đáng yêu.

Khóe miệng Mộc Qúy Bạch không khỏi giật giật một cái, anh ta không ngờ, cô ấy vẫn còn thẹn thùng với mình.

Trước kia lúc hai người cùng ngủ trên một chiếc giường, sao anh ta không thấy mặt cô ấy hồng?

Nhưng Mộc Quý Bạch nào đâu biết rằng, trước kia không phải Dương Tiêu không đỏ mặt, mà là lúc đó tối quá… Có đỏ mặt cũng không nhìn ra được…

Anh ta thu lại tầm mắt, choàng khăn tắm lên cơ thể nhỏ nhắn của Bánh Trôi Nhỏ một cách thuần thục, sau đó bế cậu bé lên.

Bánh Trôi Nhỏ tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, cậu bé lập tức giục Dương Tiêu mau đi tắm.

“Mẹ ơi, mẹ mau đi tắm đi! Bánh Trôi và ba sẽ chờ mẹ ngủ cùng.”

Thời điểm Mộc Quý Bạch giúp Bánh Trôi tắm, anh ta đã bị cậu bé nghịch ướt, cho nên đã tắm cùng cậu bé luôn, vậy mới dẫn đến hình ảnh mà Dương Tiêu nhìn thấy sau đó.

Dưới lời thúc giục của con trai, Dương Tiêu không thể không căng da đầu đi vào phòng tắm.

Bởi vì có thêm Mộc Qúy Bạch ở bên ngoài, nên Dương Tiêu tắm rửa có hơi khó khăn chút, cô ấy tắm xong, lại vội mặc quần áo cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.

Lúc sau…

Cô ấy vừa mới bước ra, đã bị Bánh Trôi kéo lên giường nằm.

Cô ấy và Mộc Qúy Bạch mỗi người nằm một bên, Bánh Trôi nằm ở giữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK