Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như thể mình đang bị một tảng đá lớn đè lên, toàn thân cực kỳ nặng nề khó chịu.
Cô không thể chịu được sự khó chịu này, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Nhìn hai khuôn mặt tuấn tú tuyệt trần trước mặt, Nguyễn Tri Hạ nhất thời ngơ ngẩn.
Vừa rồi là gì thế?
Nguyễn Tri Hạ chớp mắt, sau khi chắc chắn rằng mình đã nhìn đúng, đầu óc cô hiện lên đầy dấu hai chấm.
Có phải mặt trời đang mọc ở phía tây không?
Cô thực sự nhìn thấy Tư Mộ Hàn và Mặc Thâm xuất hiện trước mặt cô cùng lúc, và không khí dường như rất yên bình.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy đây nhất định là ảo giác của cô.
Cô lập tức nhắm mắt lại và phớt lờ hai người họ.
Tư Mộ Hàn và Mặc Thẩm đều không bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt Nguyễn Tri Hạ, thấy cô nhắm mắt lại, hai người không khỏi nhìn nhau với vẻ mặt ảm đạm.
Khi Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt lại, cô nhận ra rằng đây không phải là mơ, mà là thực.
Bởi vì khi nhắm mắt lại, cô cảm nhận rõ ràng áp suất không khí xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy độ.
Dưới áp lực của hai người, Nguyễn Tri Hạ miễn cưỡng mở mắt ta, đầu tiên là nhìn Tư Mộ Hàn, rồi lại nhìn Mặc Thâm.
Sau đó, cô lúng túng vẫy tay, ngượng nghịu nở nụ cười: "Chào."
"Hạ Hạ, em thấy khá hơn chưa?"
Mặc Thâm là người đầu tiên hỏi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm đang đứng bên trái cô, thấy anh ta đang nhìn mình với vẻ quan tâm.
Cô không khỏi nhớ tới cảnh tán gẫu với Bạch Tuyền lúc trước, không lạnh không nhạt gật đầu nói: "Không sao, cảm ơn anh đã quan tâm."
Khi Tư Mộ Hàn thấy thái độ của Nguyễn Tri Hạ đối với Mặc Thâm dường như đã thay đổi, lông mày sắc bén của anh đột nhiên giật giật.
Ngược lại, Mặc Thâm hơi ngạc nhiên, nhìn Nguyễn Tri Hạ với vẻ mừng rỡ, không ngờ cô đã đáp lại anh ta một cách tử tế như vậy.
Nhất thời, trong lòng anh ta có một tia hạnh phúc đang len lỏi.
Anh ta tự hỏi rằng có phải cô đã nghe lọt tai mấy lời mà anh ta nói ban ngày không.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Mặc Thâm, Tư Mộ Hàn nheo mắt không hài lòng.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy rõ ràng sự không hài lòng của người đàn ông của mình, lén đưa tay ra khỏi cái chăn.
ở chỗ khuất mà Mặc Thâm không nhìn thấy, cô nhanh chóng nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông bên cạnh giường, nhìn anh, dùng ngón tay gãi vào lòng bàn tay của anh, như đang muốn nịnh hót anh.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, sắc mặt dịu đi một chút, anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Nguyễn Tri Hạ tính rút ra, nhưng lại không thể rút ra được, cô cảm thấy có chút bất lực.
Xem ra người đàn ông của mình đang ghen rồi.
Cô cũng không nhất quyết rút tay về, cứ như vậy lén nắm tay anh, hai người nhìn nhau, như thể từ không trung truyền ra lời ngọt ngào nào đó.
Mặc Thâm nhìn hai người bọn họ làm trò trước mặt mình, nhất thời cảm thấy hơi tức giận, trong lòng lại hơi rầu rĩ.
Niềm vui vừa trào dâng đã lập tức bị nỗi mất mát che lấp.
Tay anh ta bất chợt chạm vào viên kẹo trong túi, và đột nhiên anh ta đã vui vẻ trở lại.
Anh ta ho khan một tiếng, sau đó nói với Nguyễn Tri Hạ: "Hạ Hạ, em vừa mới tỉnh lại, chắc là rất đói, em muốn ăn gì, anh sẽ lấy cho em"
"Không, tôi không đói, cảm..."
Nguyễn Tri Hạ từ chối lòng tốt của Mặc Thâm, nhưng cô chưa kịp nói lời cảm ơn thì giọng nói cực kỳ trầm thấp của Tư Mộ Hàn lại vang lên bên tai cô.
"Phiền anh đến nhà ăn lấy cho cô ấy một chén cháo trắng."
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ bối rối.
Anh đang làm cái quái gì vậy?
Lại còn chịu để Mặc Thâm đi lấy thức ăn cho cô ư?
Nguyễn Tri Hạ tỏ vẻ như Tư Mộ Hàn đã thay đổi.
Có phải trong mấy tiếng cô ngủ, trái tim anh đã thay đổi không?
Cùng lúc đó, Mặc Thâm có chút nghi hoặc nhìn Tư Mộ Hàn, dường như đang suy nghĩ, làm sao Tư Mộ Hàn có thể tốt tâm cho anh ta một cơ hội thể hiện bản thân như vậy chứ.
Lúc này, Tư Mộ Hàn nói thêm: "Phiền anh gọi cho tôi một bát mì, tôi tin anh Mặc sẽ không phiền đâu nhỉ."
Tư Mộ Hàn nhìn Mặc Thâm với nụ cười nửa miệng.
Không phải anh ta thích thể hiện sao?
Anh sẽ để anh ta thể hiện cho đủ.
Hơn nữa, để anh ta đi lấy đồ ăn, anh và Hạ Hạ sẽ có cơ hội ở riêng với nhau, hà cớ gì mà không làm chứ
Mặc Thâm hết thế, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tôi không phiền."
Tư Mộ Hàn chết tiệt, còn đảm bảo anh ta lấy mì cho anh nữa.
Nhưng sau đó, giống như đang nghĩ tới điều gì, một tia tính toán xẹt qua trong mắt Mặc Thâm.
Anh ta lặng lẽ mím môi, hớn hở bước ra khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn sự tương tác giữa hai người với vẻ mặt sững sờ, không hiểu sao lại cảm thấy có chút hài hòa.
Hai người này từ khi nào mà nói chuyện hòa hợp như vậy chứ.
Không tranh cãi gì nữa à?
Thật là hiếm thấy.
"Sao vậy?"
Thấy Nguyễn Tri Hạ sững sờ nhìn mình, Tư Mộ Hàn đưa tay vuốt trán cô.
Không sốt mà.
Tư Mộ Hàn cau mày.