Đường Ngọc không cho phép cô ấy xuống bếp, nói cái gì mà ảnh hưởng đến khẩu vị của anh ta.
Dần dần, cô ấy thực sự không vào bếp nữa.
Ngày thường, Đường Ngọc sẽ nấu rất nhiều món ăn, nói cái gì mà muốn vỗ béo, muốn nuôi cô ấy thành tên mập mạp, như vậy cô ấy sẽ không thể quyến rũ những người đàn ông khác như mẹ cô ấy.
Nhà họ Mộc.
"Tư Mộ Hàn, cậu trở về đi, Hạ Hạ sẽ không gặp lại cậu nữa."
Tư Mộ Hàn đến đón Nguyễn Tri Hạ, nhưng được Mộc Quý Bạch báo cho biết rằng Nguyễn Tri Hạ không chịu gặp anh.
"Tại sao? Tại sao cô ấy không gặp lại tôi? Anh bảo cô ấy đi ra, tôi muốn tự mình hỏi cô ấy!"
Cô không trở về, anh đã nhận ra có điều gì đó không ổn.
Nhưng anh phải chính tai nghe cô nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô từ chối gặp
anh.
Ánh mắt Mộc Quý Bạch nhìn Tư Mộ Hàn không khỏi lạnh đi vài phần: "Cậu có xác định muốn cô ấy nói cho cậu biết chuyện mẹ cậu hại chết mẹ nó một cách tàn nhẫn không?"
Tư Mộ Hàn tức khắc ngẩn ra.
"Có ý gì?"
"Ý tôi là, người đã hại mẹ của Hạ Hạ khó sinh chính là mẹ cậu, Thư Mạn! Năm đó, mẹ cậu. say rượu lái xe, tông phải người ta còn bỏ chạy!
Làm hại mẹ của Hạ Hạ cuối cùng bị chảy máu quá nhiều, khó sinh mà chết!"
Lời nói của Mộc Quý Bạch như một lưỡi dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào tim Tư Mộ
Hàn.
Mẹ anh lại là hung thủ hại chết mẹ của Hạ Hạ ư?
Sao có thể như thế được?
Năm đó chuyện mẹ anh tông phải người ta, anh vẫn còn nhỏ, chỉ biết là chuyện đã được ông nội giải quyết riêng.
Người phụ nữ đó là mẹ của Hạ Hạ, mẹ vợ của anh sao?
Tư Mộ Hàn khó có thể tin mà lùi về phía sau mấy bước.
"Không, tôi không tin. Anh bảo Hạ Hạ đi ra đi. Tôi muốn chính miệng cô ấy nói cho tôi biết!"
Tư Mộ Hàn không tin đó là sự thật.
Bên trong cánh cổng sắt, thân hình gầy gò của Nguyễn Tri Hạ đứng đó.
Cô nhìn Tư Mộ Hàn ngoài cửa với ánh mắt đầy ưu thương.
Tư Mộ Hàn nhìn cô, lập tức đi tới, ôm lấy vai cô: "Hạ Hạ, chuyện này nhất định không phải là thật."
Nguyễn Tri Hạ ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Cô vươn tay nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh: "Là thật. Tư Mộ Hàn, chính là mẹ anh đụng phải mẹ em"
Sau khi tỉnh dậy, cô vẫn không tin vào sự thật này.
Nhưng cô đã từng kiểm tra những bức ảnh của mẹ anh khi còn trẻ tuổi.
Cô khẳng định.
Người đụng phải mẹ hồi đó là mẹ anh, cô sẽ không nhận sai.
Bởi vì năm đó Thư Mạn đụng trúng người ta xong thật ra đã từng xuống xe. Lúc đó dường như bà ta đã nhận ra rằng mình đã đâm phải ai đó, rất hoảng loạn, trước khi đi còn nhìn cô một cái.
Cho nên cô có ấn tượng rất sâu đậm với bà ta.
Nhưng tại sao lại là anh chứ?
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ đầy nước mắt như pha lê. Cô nhìn Tư Mộ Hàn, nói một cách khó tin:
"Tư Mộ Hàn, tại sao lại là anh chứ? Tại sao người hại chết mẹ em lại là mẹ anh chứ?"
Cô đã làm gì thế này.
Cô yêu con trai của kẻ thù, còn gọi kẻ thù là mẹ chồng?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy như có ai đó đang khoét sâu trái tim cô.
Cô đã yêu con trai của hung thủ hại chết mẹ cô.
Cô thậm chí còn gọi người phụ nữ đó là mẹ chồng...
Làm sao có còn xứng với mẹ nữa.
Làm sao cô còn có mặt mũi để gặp mẹ nữa.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, nhìn cô đang đau đớn tự vấn bản thân tại sao lại là mẹ anh.
Đôi mắt anh lóe lên một tia đỏ tươi, cả người lùi lại vài bước.
Anh cụp mắt xuống, bàn tay bị Nguyễn Tri Hạ đẩy ra như không có chỗ nào để đặt.
Đôi mắt anh toàn là một mảnh u ám.
Cứ như thể ông trời đã chơi một trò đùa thật lớn đối với anh vậy.
Anh cười ngốc nghếch, ngước mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, trong mắt hiện lên một nỗi buồn khó giải.
Anh hỏi cô: "Vậy thì sao? Hạ Hạ, em đang muốn nói, em muốn chia tay với anh sao?"