Nhưng khi nhìn thấy cô ta cố ý kéo hở áo ra giả vờ như thể họ đã làm gì để Hạ Hạ nhìn thấy.
Anh hoảng loạn tột cùng.
Anh sợ Hạ Hạ cứ như vậy mà hiểu nhầm anh.
Tư Mộ Hàn chạy nhanh đến chỗ Nguyễn Tri Hạ, giơ tay ra kéo cô lại, ra sức ôm cô vào lòng.
“Hạ Hạ, anh không có. Anh chưa làm gì với cô ta cả.”
Tư Mộ Hàn vội vàng giải thích.
Nguyễn Tri Hạ ngửi thấy mùi nước hoa của cô gái khác trên người anh, nhất thời tức giậm chân: “Anh buông em ra!”
Đừng dùng cơ thể đã ôm người khác đến ôm cô.
Cô chỉ thấy tởm thôi!
Tư Mộ Hàn không chịu buông ra, càng ôm cổ chặt hơn nữa: “Hạ Hạ, anh không buông. Anh mà buông thì em chắc chắn không chịu nghe anh giải thích!”
Nguyễn Tri Hạ cắn răng, thấy anh vẫn không chịu bỏ mình ra, cô trực tiếp cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh!
Dùng sức.
Không hề nể tình.
Dường như xả hết tức giận lên người Tư Mộ Hàn.
Sao cô có thể không giận chứ?
Sao lại không đau chứ?
Đúng.
Vừa rồi họ chưa làm gì.
Nhưng ai dám bảo đảm giây tiếp theo họ sẽ làm gì?
Nếu cô đến muộn một bước e là sẽ nhìn thấy cảnh không nên thấy rồi.
Cô thật sự rất tức giận!
Sao không về nhà?
Đang yên đang lành, uống rượu làm gì.
Còn uống say như vậy!
Suýt thì bị người phụ nữ khác ăn mất!
Cho dù cổ tay bị Nguyễn Tri Hạ cẳn đau điếng, Tư Mộ Hàn cũng không chịu buông cô ra.
Cô đang giận lắm.
Cô sẽ rời xa anh mất.
Anh không thể buông tay, không thể nào.
Nguyễn Tri Hạ cắn rất lâu, mãi cho đến khi trong miệng mình tanh mùi máu cô mới bất giác phát hiện.
Mình cắn Tư Mộ Hàn chảy máu.
Cô vội nhả ra, nhìn dấu răng xuất hiện trên cổ tay Tư Mộ Hàn, trên dấu răng là lấm tấm vết máu.
Cô bỗng đỏ mắt.
Nhớ đến cảnh tượng anh và Nguyễn Tử Nhu cùng ngồi trên giường ban nãy, cô bỗng thấy kinh tởm.
Cô tức tối gào lên: “Anh bẩn lắm, đừng đụng vào em!”
Anh bẩn lắm, đừng đụng vào em.
Câu nói này giống như một tiếng sét giữa trời quang, đánh mạnh một cái vào tim Tư Mộ Hàn, cả người anh cứng đờ.
Tay cũng vô thức buông Nguyễn Tri Hạ ra.
Anh đứng tại chỗ, cụp mắt, tràn ngập sự tổn thương.
Cô nói anh bẩn...
Có chế anh rồi.
Bởi vì cô gái kia chạm vào anh nên anh dơ bẩn rồi đúng không?
Tư Mộ Hàn tức đỏ cả mắt.
Anh hận mình sao lại bị một cô gái thừa cơ hãm hại.
Cô ta còn ôm mình?
Không được.
Anh bẩn thật.
Hạ Hạ của anh chê anh bẩn, anh phải đi tắm sạch sẽ.
Anh phải tắm sạch sẽ.
Tư Mộ Hàn nhìn trái nhìn phải muốn tìm thứ gì đó để tẩy rửa mình.
Cuối cùng ánh mắt Tư Mộ Hàn dừng lại trên vòi phun nước nhân tạo cách đó không xa.
Anh lập tức chạy về phía vòi nước, vừa chạy vừa kéo cổ áo, cởi áo.
Sau đó trần nửa thân trên mà bước đến bên vòi nước.
Anh cứ đứng như vậy chỗ vòi nước, buổi đêm còn mười mấy độ, anh tiếp tục đứng đó để nước lạnh phun lên người mình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn đứng dưới vòi nước, đáy mắt dường như có gì đó xộc lên làm mờ mắt cô.
Cô giật mình, chạy vội đến chỗ Tư Mộ Hàn, nhặt áo khoác anh vứt trên đất lên, khoác vội lên người anh, ôm anh.
Cô khóc nói: “Anh đang làm gì vậy?”
Trời lạnh thế này mà anh cởi trần rồi đứng dưới vòi phun nước sẽ cảm lạnh mất.
Nhưng lông mi Tư Mộ Hàn chỉ khẽ run lên một cái, anh vội đẩy mạnh Nguyễn Tri Hạ ra.
Đáy mắt anh là sự ảm đạm, nhìn về phía cô, nói: “Đừng ôm anh, anh bẩn lắm”
“Hạ Hạ, em đợi đi, đợi anh sạch sẽ rồi thì anh sẽ không bẩn nữa.”