Nguyễn Tri Hạ cố chấp như thế khiến Tư Mộ Hàn thật sự rất đau lòng.
Không biết Tư Mộ Hàn đang tạm thời thích ứng hay thật sự đã thỏa hiệp, mà khẽ đáp: “Được.”
Thể chất của cô không dễ thụ thai, nên anh đồng ý với cô có sao đâu chứ, coi như cho hai người chút nhớ nhung.
Nhưng anh cũng biết rõ, trong vòng một tháng, với thể chất công hàn của Hạ Hạ thì làm sao có thể nói mang thai là mang thai chứ?
Cho nên sự đồng ý của anh chỉ đơn giản là lời vỗ về mà thôi.
Dưới lầu.
Nguyễn Tử Nhu đang ngồi trên sofa trong phòng khách, giống như nữ chủ nhân căn dặn người giúp việc chuẩn bị trà và bánh ngọt.
Lúc nhìn thấy Tư Mộ Hàn xuống lầu, cô ta lại nhanh chóng biến thành chim nhỏ nép vào người õng ẹo tức giận nói: “Mộ Hàn, sao anh lại lâu như vậy? Người ta đã đợi anh rất lâu đó."
“Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn Nguyễn Tử Như hỏi: “Tôi có chút chuyện cần phải giải quyết.”
“Sao thế?”
Nguyễn Tử Nhu như người không có xương, tựa vào lồng ngực của Tư Mộ Hàn nói: “Mộ Hàn, em tới là muốn hỏi anh về chuyện chừng nào chúng ta sẽ cử hành hôn lễ?”
Tư Mộ Hàn' đáp: “Sẽ sớm thôi.”
Nguyễn Tử Nhu nhất thời mừng rỡ, suýt hưng phấn đến mức mặt cũng muốn biến dạng.
Nhưng bị vướng Tư Mộ Hàn đang ở đây nên rụt rè cười nói: “Mộ Hàn, vậy anh nói thử xem, đến lúc đó em nên mặc mẫu váy cô dâu nào?”
Nguyễn Tử Nhu cười ngọt ngào nói.
Cô ta cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy.
Cô ta thật sự không dám tin rằng mình lại sắp gả cho Tư Mộ Hàn.
“Cô thích mẫu nào thì mặc mẫu đó đi.”
Tư Mộ Hàn rất hào phóng nói.
Nguyễn Tử Nhu càng cười tươi hơn.
--
“Mộ Hàn, anh đối xử với người ta thật tốt.”
Nguyễn Tử Nhu nhón chân lên, định hôn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn nhíu mày nhìn cô ta, rồi lùi về sau một bước, để né tránh nụ hôn của Nguyễn Tử Nhu, đồng thời lên tiếng: “Cô hãy lau son đi.”
Khóe miệng của Nguyễn Tử Nhu giật mạnh.
Hå?
Anh bảo cô ta lau son để làm gì?
Sắc mặt của Nguyễn Tử Nhu nhất thời trở nên hơi bối rối.
Cô ta là vợ tương lai của anh, nên hôn anh một cái có làm sao đâu?
Nguyễn Tử Nhu cảm thấy rất tức giận.
Nhưng cô ta lại không dám lên tiếng.
Dù gì Tư Mộ Hàn cũng nói rằng sẽ cưới hỏi cô ta đàng hoàng, đây đã là miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi.
Ngộ nhỡ cô ta làm ầm lên, rồi Tư Mộ Hàn trả cô ta về thì cô ta sẽ trở thành trò cười cho cả thành phố.
“Tư Mộ Hàn giải thích: “Tôi dị ứng với son môi.”
Nguyễn Tử Nhu:“...”
Vì thế mỗi lần cô ta muốn hôn anh đều không được bôi son đúng không?
Đây là bệnh gì thế?
Không ngờ anh lại dị ứng với son môi.
Nhưng một ngày không bôi son thì cô ta không dám bước ra đường.
Vẻ mặt cô ta cực kỳ khó coi.
Nguyễn Tử Nhu buồn bực đến chết.
Sau đó, hai người lại trò chuyện đổi câu, đa số đều là Nguyễn Tử Nhu tìm đề tài để nói chuyện, còn Tư Mộ Hàn chỉ đáp lại.
Sau đó, Nguyễn Tử Nhu định nán lại dùng bữa với Tư Mộ Hàn.
“Mộ Hàn, hôm nay em ở lại đây với anh nhé?”
Nguyễn Tử Nhu đang định ngủ lại đây.
Cô ta nghĩ, tối nay cô ta sẽ thực hiện mỹ nhân kế của cô ta.
Cô ta không tin là Tư Mộ Hàn vẫn có thể nhịn được.
“Tư Mộ Hàn lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, lát nữa tôi còn phải tới công ty”
Nguyễn Tử Nhu bỗng ồ lên, trong lòng hơi tiếc nuối.
Nhưng bị vướng nỗi rụt rè nên không thể miễn cưỡng ở lại đây.
Nguyễn Tri Hạ đang đứng trên cầu thang tầng ba, quan sát rất rõ mọi chuyện xảy ra ở bên dưới.
Lúc nhìn thấy thế thân của Tư Mộ Hàn vì từ chối nụ hôn của Nguyễn Tử Nhu, mà nói với Nguyễn Tử Nhu rằng anh ta dị ứng với son môi, cô đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.