Nguyễn Tri Hạ lập tức trợn ngược mắt: “Anh Mộ Tư hài hước thật.”
Trước hết không bàn về việc anh ta trông thế nào, lúc trước anh ta đối xử với cô thế nào mà dám ảo tưởng cô sẽ động lòng với anh ta vậy, đúng là vừa ảo tưởng vừa tự cao tự đại mà!
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát không quan tâm gì đến anh nữa.
Cô cúi đầu về bản thảo.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ không để ý tới mình nữa anh cũng không giận, cúi đầu xử lí tiếp tài liệu trong tay.
Hai người cứ như vậy, một người bận xử lí tài liệu, một người cúi đầu thử vẽ bản thảo.
Bức tường trông giống như một tấm kính trong suốt ấy phản chiếu trời xanh mây trắng, trời xanh trong trẻo, mây trắng lướt ngang, một phong cảnh đẹp để hài hoà.
Một điều ngoài dự tính.
Nguyễn Tri Hạ ngồi gần hai tiếng đồng hồ nhưng trong đầu không có chút ý tưởng nào.
Những bản vẽ trước kia Mộ Tư chưa xem đã bác bỏ đi hết của cô, giờ cô không về những thứ giống vậy nữa.
Cô đang nghĩ rốt cuộc là phục trang thế nào mới làm Mộ Tư nhìn vào là thích ngay nhỉ?
Bởi vì mãi không có ý tưởng nên Nguyễn Tri Hạ thấy chán chường rõ, tay chóng mặt, vô tình liếc thấy dáng vẻ người đàn ông đang nghiêm túc làm việc gần bên.
Ánh mắt không khỏi khựng lại.
Lúc đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc đẹp trai nhất, câu nói này dùng cho người đàn ông này không thể nào hợp hơn.
Bởi vì cô hoàn toàn không biết rõ mặt anh, càng không biết anh có đẹp trai hay không, nhưng kỳ lạ là cô lại thấy người đàn ông này cứ như bây giờ thì khá là có sức hút.
Cô không phải một người xem trọng vẻ bề ngoài, so với dung mạo thì cô xem trọng phẩm chất và tính cách của ai đó hơn.
Cô nghĩ, nếu không phải Tư Mộ Hàn tốt với cô thì e là cô cũng không thích Tư
Mộ Hàn.
Con người cô rất đơn giản, ai tốt với cô thì cô tốt lại với họ.
Hoặc có lẽ nguyên nhân có động lòng với Tư Mộ Hàn phần nhiều là vì cô quá thiểu tình thương.
Vậy nên khi Tư Mộ Hàn đối xử tốt với cô, cô không thể nào kháng cự lại được mà đã rung động với anh.
Cô cũng từng nghĩ rằng nếu đổi lại là người khác đối xử tốt với cô như vậy, có phải cô cũng sẽ rung động không?
Bất ngờ rằng trong lòng cô chắc chắn, sẽ không có chuyện đó.
Cô thiếu tình thương chứ không phải dễ dãi.
Với Tư Mộ Hàn, cô không thể không thừa nhận rằng từ lần đầu gặp anh, trong lòng cô đã có cảm giác thân thuộc lạ kỳ.
Anh...
Giống như anh nhỏ của cô, nhưng cô cũng biết rõ Tư Mộ Hàn không phải anh
CÔ.
Anh nhỏ của cô không nhìn thấy gì, cũng không nghe được.
Anh nhỏ của cô, sẽ không quên cô...
Nhớ đến anh nhỏ, trái tim Nguyễn Tri Hạ bất giác nhói lên.
Cô thích Tư Mộ Hàn, không biết sau này khi gặp lại anh nhỏ, cô phải đối diện với anh thế nào.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ vô thức thở dài một tiếng: "Ấy...”
Tư Mộ Hàn biết Nguyễn Tri Hạ nhìn anh nãy giờ, vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy ấm ức.
Bây giờ anh đang là một người đàn ông khác.
Cô nhìn chằm chằm một “gã đàn ông” khác như vậy không thấy có lỗi với anh ư?
Vừa nghĩ đến đây, mặt Tư Mộ Hàn đột nhiên tối sầm lại: “Cô Nguyễn đây mê mẩn tôi thật rồi ư?”.
Anh mỉa mai với giọng điệu khó nghe.
Nguyễn Tri Hạ giật mình, ngơ ngác nhìn anh: “Anh Mộ Tư, anh vừa nói gì?”
Tư Mộ Hàn: “...”
Vậy nên, cô gái này không những nhìn anh mê mẩn mà còn nhìn đến nỗi mất hồn luôn ư?
Tư Mộ Hàn nghiến răng, nói: “Tôi nói cô Nguyễn nhìn tôi chăm chú vậy, tôi còn ngỡ cô yêu tôi rồi đấy?”
Nguyễn Tri Hạ bất giác thấy buồn cười: “Anh Mộ Tư không phải tự luyến bình thường nữa đâu. Đúng là tôi nhìn về phía anh thật, nhưng tôi không hề nhìn anh Mộ Tư.”
Cô vừa nói vừa chỉ về phía sau lưng người đàn ông, bổ sung thêm một câu: “Thứ tôi nhìn là bầu trời xanh ngắt sau lưng anh.”