Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ, Nguyễn Tri Hạ lại gặp Mặc Thâm. 

Không nên nói là bắt gặp, là Mặc Thâm tới tìm cô. 

Ngay khi Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Mặc Thâm, cô đã thờ ở quay đi ngay. 

Cô sẽ không quên những gì người đàn ông này đã làm với cô. 

“Hạ Hạ, tôi có chuyện muốn nói với cô." 

Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt nâu của anh ta sâu khó tả. 

Nguyễn Tri Hạ tức giận nói: "Tôi không có gì để nói với anh." 

Nói xong, Nguyễn Tri Hạ quay người và chuẩn bị rời đi. 

Mặc Thâm đột nhiên nói: "Là về Tư Mộ Hàn!" 

Nguyễn Tri Hạ bất giác dừng lại, cô quay đầu nhìn Mặc Thâm, ánh mắt lạnh lùng không thể giải thích được: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?!" 

"Bây giờ anh ta không nhìn thấy gì cả, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chết đấy, cô chịu không?" 

Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức chảy nước mắt. 

Cô chỉ nhìn chằm chằm Mặc Thâm, như đang nhìn kẻ thù. 

Mặc Thâm đối diện với ánh mắt căm hận của cô, trái tim hơi nghẹn lại. 

Trong mắt anh ta hiện lên nét buồn bã, anh ta giải thích: "Dù cô có tin hay không thì tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại anh ta! Dù có bắt cóc cô, tôi cũng chỉ muốn cướp cô đi khiến anh ta cảm nhận mùi vị của việc bị người khác cướp mất thứ quý giá mà thôi.” 

"Hạ Hạ, tôi không xấu như cô nghĩ. Tôi thừa nhận rằng tôi ghét anh ta, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại anh ta." 

"Anh không có?" 

Nguyễn Tri Hạ hoàn toàn xem Mặc Thâm là người đã hại Tư Mộ Hàn năm đó, cô chế nhạo: "Người đã bắt Đường Thanh Nhã, hại Tư Mộ Hàn bị nổ chấn thương bất tỉnh là anh không phải sao!" 

Mặc Thâm khó tin mà nhìn Nguyễn Tri Hạ, đau thương nơi đáy mắt ập tới không khác gì cuồng phong mưa bão. 

Anh ta tự giễu cười: "Nếu tôi nói không, cô cũng sẽ không tin đúng không?" 

"Hạ Hạ, tôi thừa nhận mình không phải người tốt, nhưng tôi còn chưa mất hết lương tâm như vậy!" 

Anh ta đương nhiên biết về vụ Tư Mộ Hàn bị đánh bom. 

Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có người nghĩ rằng anh ta là kẻ chủ mưu. 

Anh ta đúng là ghét Tư Mộ Hàn, đến nỗi ước gì giết chết được Tư Mộ Hàn! 

Nhưng anh ta sẽ không kéo quá nhiều người vô tội như thế theo chôn cùng Tư Mộ Hàn. 

Nguyễn Tri Hạ nhìn Mặc Thâm, im lặng một lúc, không nói thêm nữa. 

Có lẽ bản thân cô cũng cảm thấy hơi cực đoan. 

Trước khi có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, việc chỉ định Mặc Thâm là kẻ chủ mưu đằng sau vụ hại Tư Mộ Hàn năm đó là hơi quá. 

Cô nheo mắt lại, không muốn dây dưa với Mặc Thâm nữa. 

Nguyễn Tri Hạ quay lại, thờ ơ nói: "Đi đi, tôi không muốn gặp lại anh." 

Con người của Mặc Thâm run lên, anh ta nhìn bóng lưng của Nguyễn Tri Hạ, trái tim anh ta như bị khoét rỗng, chỉ còn lại một cái lỗ trống không. 

Mặc Thâm hét về phía Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, nếu như tôi nói tôi có cách khiến Tư Mộ Hàn sống tiếp, cô có còn muốn nghe không?” 

Trái tim Nguyễn Tri Hạ đột nhiên run lên. 

Cô đứng đó không quay đầu lại. 

Cô chỉ biết đứng đó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể run lên bần bật. 

Tư Mộ Hàn có thể sống sót? 

Lời nói dễ nghe làm sao. 

Nhưng làm sao có dám tin? 

Nguyễn Tri Hạ hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ u sầu không tài nào vơi được. 

Mặc Thâm nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ dường như không bao giờ quay lại đó, khoé miệng anh ta khẽ nhếch lên tự giễu. 

Nhưng dù vậy, anh ta vẫn muốn nắm bắt cơ hội: "Nguyễn Tri Hạ, nếu muốn Tư Mộ Hàn sống sót bước xuống khỏi bàn mổ, thì hãy quay đầu lại! Hãy nghe tôi!" 

Mặc dù biết đây có thể là thủ đoạn của Mặc Thâm, nhưng Nguyễn Tri Hạ vẫn chậm rãi quay lại. 

Cô đứng đó, hai mắt như phủ một lớp sương mờ ảo, run giọng hỏi anh ta: "Anh thật sự có cách để cho Tư Mộ Hàn sống tiếp ư?" 

Cho dù chỉ có một chút hi vọng, cô cũng muốn nắm lấy. 

Mặc Thâm nhìn những giọt nước mắt trên mặt cô, nhưng lại rơi vì người đàn ông khác, tim anh ta như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, đau đến không chịu nổi. 

Anh ta gật đầu với cô và nói: "Đúng! Tôi có cách để ca phẫu thuật của Tư Mộ Hàn đạt tỷ lệ thành công là 70%!" 

Bảy mươi phần trăm? 

Đôi mắt của Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức sáng lên với hy vọng. 

Cô nóng lòng bước đến chỗ Mặc Thâm, sốt sắng hỏi: "Những gì anh nói là thật đúng không? Anh thật sự có cách để tỷ lệ thành công của ca mổ đạt 70% ư?" 

"Đúng" 

Mặc Thâm gật đầu. 

"Bằng cách nào?" 

Nguyễn Tri Hạ sốt ruột hỏi. 

"Bạch Tuyền." 

Mặc Thâm đáp. 

Bạch Tuyền? 

Đó là ai? 

Đợi chút! 

Họ Bạch! 

Như nghĩ tới điều gì, Nguyễn Tri Hạ đột nhiên hỏi: "Bạch Tuyền mà anh nói là con cháu của ông cụ Bạch?" 

"Đúng" 

"Bạch Tuyền là cháu gái của ông cụ Bạch. Cô ấy cũng là một thiên tài y học, cô ấy hoàn toàn thừa hưởng tài năng y học của ông cụ, năm mười sáu tuổi, cô ấy đã bắt đầu phẫu thuật cho bệnh nhân. Cô ấy cũng là một chuyên gia hàng đầu của Khoa Tim mạch và não." 

"Bác sĩ Tom, người mà Tư Mộ Hàn mời về từ nước ngoài, là học trò yêu thích của ông cụ Bach." 

Nguyễn Tri Hạ cũng bị sốc. 

Cô không ngờ Bạch Tuyền tuổi còn nhỏ đã xuất chúng như vậy. 

Trong lòng không khỏi có chút mong đợi, cô hỏi Mặc Thâm: "Anh muốn gì mới chịu để Bạch Tuyền cầm dao chính phẫu thuật cho Tư Mộ Hàn?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK