Hai người hầu thấy cô ngồi vào bồn tắm thì xoay người lại.
Thầy Nguyễn Tri Hạ ngoan ngoãn ngồi trong bồn tắm, người hầu bước lên trước, một người cha tay, người kia chà lưng cho cô...
Nguyễn Tri Hạ lúc này cảm thấy mình giống như một phi tử chuẩn bị được thị tẩm.
Tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi hầu hạ lão hoàng đế.
vớ vẩn!
Hầu ha cái khỉ khổ.
Nguyễn Tri Hạ thả lỏng bản thân, bị hai người hầu chà xát khắp người.
Cuối cùng, cô được tắm rửa sạch sẽ và đưa ra ngoài.
Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ vừa mới tắm xong, trong lòng chỉ nghĩ người phụ nữ này thực sự là một bảo vật.
Khuôn mặt ngây thơ và động lòng người giống như một tờ giấy trắng, sạch sẽ không tì vết.
Đôi mắt sáng và hàm răng trắng, môi đỏ, mắt to, lông mi dài ẩm ướt, giống như một con nai sợ hãi.
Mái tóc đen ướt buông thõng sau lưng, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, tựa như tiên nữ từ trên trời giáng xuống, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Bảo sao Tư Mộ Hàn lại vì cô mà làm ra bao nhiêu chuyện.
Tư Mộ Hàn nghĩ bản thân thông minh, nhưng anh không biết rằng anh ta đã biết sự tồn tại của cô ngay từ đầu.
Lý do tại sao anh ta không hành động ngay lập tức là vì anh ta muốn xem Tư Mộ Hàn có thể yêu một người đến mức nào.
Không ngờ rằng anh sẽ vì cô mà lấy người phụ nữ khác ra thế thân.
Không ngờ Tư Mộ Hàn lại có thể yêu một người đến mức sâu đậm như vậy.
So với Đường Thanh Nhã, người phụ nữ này mới là điểm yếu của anh.
Anh ta có chút mong chờ xem phản ứng của Tư Mộ Hàn khi biết người phụ nữ của mình đã bị anh ta bắt đi.
Nguyễn Tri Hạ đứng ở đó, nhìn Mặc Thâm đang nhìn chằm chằm mình giống như đang nhìn đồ ăn thì cảm thấy tóc tại dựng đứng.
Người đàn ông này thực sự rất nguy hiểm.
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn Mặc Thâm: “Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
"Đừng sợ, tôi sẽ không ăn thịt cô."
Mặc Thâm cười xấu xa, đi tới kéo cô đến bàn cơm, sau đó kéo cô ngồi xuống.
107
Nguyễn Tri Hạ bị ép ngồi vào bàn, nhìn đĩa thức ăn ngon trước mặt, cô cảm giác như mình đang tham gia hồng môn yến.
Cô lập tức cảnh giác nhìn Mặc Thâm: “Đừng nói với tôi là anh định mời tôi ăn com!"
Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy?
Mặc Thâm bị vẻ mặt của cô làm cho buồn cười: “Mời cô ăn cơm thì sao? Không cảm thấy hãnh diện sao?"
Nguyễn Tri Hạ không thương tiếc nói: “Không hãnh diện!"
Quỷ mới biết anh ta có hạ độc thức ăn hay không.
"Nhưng tôi thật sự chỉ muốn mời cô ăn, cô nói xem phải là thế nào mới được?"
Giọng điệu của Mặc Thâm vô cùng thờ ơ.
Tại sao cô lại nghe như anh ta đang đe dọa vậy?
Nguyễn Tri Hạ thực sự muốn cắn người.
Không, cắn vẫn không được, đánh chết luôn mới được.
“Hạ Hạ phải không?” Mặc Thâm rót cho cô một ly rượu vang và gọi cô một cách thân mật: “Hạ Hạ, nếm thử Lafite 1992 đi.”
Nguyễn Tri Hạ nhìn rượu vang Mặc Thâm rót cho mình, sau đó nhìn khuôn mặt tươi cười của anh ta, nhìn thế nào cũng cảm thấy không nhất quán.
Cô với anh ta rất thân sao?
"Không muốn uống à?"
Mặc Thâm đột nhiên nâng ly, thản nhiên nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia u ám.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy hành động của Mặc Thâm thì đột nhiên có một linh cảm xấu.
Quả nhiên, cô đã nhìn thấy Mặc Thâm uống cạn ly rượu định đưa cho cô.
Sau đó nghiêng người về phía cô.
Nguyễn Tri Hạ vô thức che miệng mình lại.
Mặc Thâm sắp hôn tới mu bàn tay cô, nhìn cô làm vậy thì nuốt rượu rồi à một tiếng.
"Sao vậy? Cô nghĩ là tôi sẽ dùng miệng đút rượu cho cô sao?"
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Chỉ là cô nghĩ thôi sao?
Tư thế của anh ta như thế, sao cô có thể không đề phòng chứ?
"Không ngờ cô lại mong đợi tôi hôn cô."
Mặc Thâm cười nói.
Mắt Nguyễn Tri Hạ co giật.
Cô mong đợi cái quái gì chuws.