Tư Mộ Hàn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé bị đông cứng và lạnh buốt của cô: "Muốn xem thử bên ngoài có thứ gì đẹp mà khiến em ngắm lâu như vậy."
Anh đã ở đó nhìn cô rất lâu.
Vậy mà cô vẫn không phát hiện ra anh.
Có thể thấy cảnh tuyết còn đẹp mắt hơn anh.
Nghĩ đến đây, Tư Mộ Hàn khó tránh khỏi cảm thấy ghen ghét một chút.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn, trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trở vào trong nhà, không khí ấm áp lập tức phả vào người.
Trong phòng bật điều hòa, Tư Mộ Hàn rất cẩn thận nắm tay để sưởi ấm cho cô. Sau một lát tay chân lạnh ngắt của cô đã ấm dần lên.
"Lát nữa sẽ về nhà cũ ở sao?"
Nhà họ Tư vẫn là một gia đình lớn có phong cách sống tương đối truyền thống.
Vào tết đoàn viên hàng năm, tất cả người trong gia đình lớn sẽ cùng sum họp quây quần một chỗ.
Nguyễn Tri Hạ không thích những nơi quá náo nhiệt nhưng nhà cũ thì không thể không về được.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên cô đón lễ mừng năm mới một cách nghiêm túc. IC
Trước kia khi ở nhà họ Nguyễn, cô hoặc là bị Đinh Uyển Du đuổi về phòng, hoặc là bị đuổi ra ngoài, chưa bao giờ được đón năm mới với người trong nhà.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt gật đầu.
Nhà cũ.
Ông cụ Tư thầy Nguyễn Tri Hạ đi vào cùng Tư Mộ Hàn thì vui vẻ mỉm cười vẫy tay với cô.
"Cháu dâu ngoan, mau tới đây cho ông nội nhìn một cái nào. Ông nghe nói lúc trước cháu bị thương, cháu có thấy khá hơn chút nào chưa?"
Ông cụ càng nhìn cô cháu dâu Nguyễn Tri Hạ này lại càng cảm thấy hợp ý.
Hơn nữa cô còn cản một phát sáng cho cháu trai ông nữa.
Ông đều đã nghe nói cả rồi.
Nếu không có cô, chỉ sợ cháu trai của ông đã chết rồi.
Đến tận bây giờ, chỉ cần ngẫm lại thôi tim ông đã đập liên hồi.
Cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Ông đã cho người điều tra rồi.
Ông muốn biết rốt cuộc là ai muốn mạng sống của cháu ba nhà ông!
Vậy mà lại dám thuê kẻ khác giết người!
Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống bên cạnh ông cụ: "Ông nội yên tâm đi ạ, vết thương của cháu đã tốt hơn trước rất nhiều."
Đã nghỉ ngơi chữa vết thương gần một tháng rồi, sao có thể không tốt lên được chứ?
Trong một tháng này, suýt chút nữa cô đã bị Tư Mộ Hàn nuôi thành người tàn phế.
Cô đã tốt hơn trước nhiều lắm.
"Tốt hơn trước là được rồi, cháu khiến ông nội lo lắng chết đi được!"
Ông cụ nói xong, liếc mắt trừng Tư Mộ Hàn: "Cũng tại cháu ba cả. Ông nội Vốn muốn tới thăm cháu nhưng thằng nhóc thối kia cứ khăng khăng không cho ông qua, cháu nói xem có tức không có chứ?"
Đối mặt với lời chỉ trích của ông nội nhà mình, Tư Mộ Hàn quay đi không chút lưu luyến.
Dường như không muốn nghe ông càu nhàu nữa.
Ông cụ nhìn thấy vậy thì càng tức giận hơn.
Hừ hừ.
Ông quay đầu nói với Nguyễn Tri Hạ: "Cháu nhìn xem, đứa cháu bất hiếu này, ngay cả ông nội mà nó cũng dám bày sắc mặt đó ra."
Nguyễn Tri Hạ nhìn hai ông cháu, cười bất lực: "Ông nội ơi, ông cũng không phải không biết tính cách của Mộ Hàn thế nào. Ông là người lớn có tấm lòng rộng lớn, đừng so đo với anh ấy làm gì."
Ông cụ nghe Nguyễn Tri Hạ nói xong, càng nhìn lại càng cảm thấy cô khiến người khác ưa thích.
Sau đó lại nhìn cháu trai mình lần nữa.
Hì.
Chẳng có chút đáng yêu!
Tư Mộ Hàn sâu kín liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, đáy mắt thâm sâu khiến người ta cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Nguyễn Tri Hạ âm thầm nuốt nước miếng theo bản năng.
Cô nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đã đắc tội anh rồi sao?
Bằng không thì tại sao anh lại nhìn mình nguy hiểm thế này.
Lần lượt có nhiều người nữa đi vào.
Thấy Nguyễn Tri Hạ ngồi bên cạnh ông cụ, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, khách sáo chào hỏi Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cũng mỉm cười lịch sự đáp lại.
Một người hai người còn đỡ, nhưng sau một giờ.
Nụ cười của Nguyễn Tri Hạ đã cứng đờ.