Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn cố chấp đáng sợ như thế, bỗng cảm thấy mình chưa từng hiểu người đàn ông này.
Trước đây bởi vì cô nghe lời nên anh đối xử rất tốt với cô.
Bây giờ cô không còn nghe lời nữa nên anh muốn giam cầm cố ư?
Không...
Đây không phải là cuộc sống mà cô mong muốn.
Nguyễn Tri Hạ ra sức vùng vẫy: “Tư Mộ Hàn, anh buông tôi ra.”
Tư Mộ Hàn ở trước mắt cô thật xa lạ.
Như thể anh đã biến thành một người khác khiến cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Tư Mộ Hàn bật cười, đôi mắt sâu thẳm thâm tình nhìn chằm chằm cô: “Hạ Hạ, em hỏi anh có yêu em không. Lúc nãy anh không trả lời em ngay lập tức, nên bây giờ anh sẽ nói cho em biết, anh yêu em nhiều đến nhường nào.”
Cảm nhận được Tư Mộ Hàn định làm gì, Nguyễn Tri Hạ bỗng trợn tròn mắt, rồi giơ tay ra đẩy Tư Mộ Hàn: "Aaa...”
Tiếng hét chói tai nhất thời bị nhấn chìm.
Nguyễn Tri Hạ nằm thẫn thờ trên giường, nhìn đèn chùm pha lê treo lủng lẳng trên đỉnh đầu.
Tim cô đã nguội lạnh như tro tàn.
Mắt Nguyễn Tri Hạ thoáng qua tia chế giễu.
Đây chính là tình yêu mà anh nói sao?
“Hạ Hạ, anh yêu em, em là người phụ nữ duy nhất mà anh từng động lòng”
“Em đừng nhắc đến hai chữ ly hôn nữa được không, anh sẽ không ly hôn với em đâu.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn, chúng ta vẫn sẽ như lúc trước, chẳng phải tốt hơn sao?”
Anh cứ thể nói vào tai cô.
Nhưng cô lại không nghe lọt.
Cô chỉ cảm thấy mình như con cá sắp chết, cần phải giải thoát nhanh chóng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn đã ngừng lại.
Cô loáng thoáng cảm thấy mình được Tư Mộ Hàn bể lên, rồi cô được ngâm mình trong dòng nước ấm áp.
Sau đó cô cảm thấy Tư Mộ Hàn cũng nằm vào bồn tắm cùng cô.
Tư Mộ Hàn bế Nguyễn Tri Hạ đã ngủ say nằm xuống giường.
Rồi anh ngắm nhìn dáng ngủ yên tĩnh của cô ở trong lòng mình.
Cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng kia cũng ổn định trở lại.
“Hạ Hạ, tại sao em không thể bình tĩnh ngồi nghe anh giải thích?”
Anh thâm tình hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô.
“Hạ Hạ, em đừng ảo tưởng sẽ thoát khỏi anh, anh tuyệt đối không cho phép em rời xa anh.”
Anh không biết thế nào mới là yêu.
Mà anh chỉ biết anh không thể không có cô.
Không thể nào.
Nếu mất cô, anh không biết mình sẽ biến thành thế nào.
Có lẽ anh sẽ chết...
Hoặc anh sẽ sống như một xác chết di động...
Anh không để tâm chuyện cô sẽ hận anh, mà anh chỉ cần có ở bên anh.
Chỉ cần có cô ở bên thì anh có thể chịu đựng chuyện cô đã hết yêu mà chuyển qua căm hận
anh.
Nhưng chỉ có một chuyện cô không ở bên anh là anh không thể chịu đựng được.
Anh biết lúc này mình giống như một kẻ điên, điên cuồng muốn giam cầm cô ở bên cạnh.
Nhưng anh có thể làm gì được?
Cô muốn thoát khỏi anh.
Cô muốn rời xa anh.
Anh còn có thể làm gì được đây?
Anh chỉ muốn cô ngoan ngoãn để anh cưng chiều, ôm hôn và thương yêu.
Hôm sau.
Nguyễn Tri Hạ bắt đầu phát sốt.
Lên tới bốn mươi độ.
Suýt sốt đến mức biến thành con ngốc.
Tống Thanh Lam nhìn Nguyễn Tri Hạ nằm trên giường, hốc hác như người giấy thì tức đến mức chửi ầm lên: “Tôi nói này anh ba Tư, có phải anh định không cần người vợ này nữa đúng không?”
“Cô ấy đã đổ bệnh rồi mà anh vẫn giày vò cô ấy vào chỗ chết, anh có phải là người không đấy?”
Tư Mộ Hàn nghe thấy lời mắng nhiếc dạy bảo của Tổng Thanh Lam thì hiếm khi không giận dữ lườm lại cô ấy.
Anh cứ nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ đang nằm trên giường, đôi mắt đen kịt tràn đầy áy náy và tự trách.