Tư Mộ Hàn ghét nhất là loại người tự cho mình đúng này.
Khó khăn lắm anh mới sắp xếp cô đến bên cạnh mình, còn Lãnh Thiên Thiên thì hay lắm, tự
mình vào thì thôi đi.
Bây giờ còn dám đuổi cô gái của anh ra!
“Anh ba, cô ta không phải chỉ là một nhà thiết kế thôi sao?”
Lãnh Thiên Thiên nói với giọng không chắc chắn.
“Ai nói với cô rằng cô ấy chỉ là một nhà thiết kế?”
Tư Mộ Hàn đứng dậy, cầm tài liệu trong tay lên rồi ném thẳng vào người Lãnh Thiên Thiến: “Cút ra ngoài cho tôi!”
“Sau này có không được phép đến tầng 99, gọi Lãnh Thiếu Khiêm lên đây cho tôi!”
Lãnh Thiên Thiển bị góc cứng của tập tài liệu cấn vào mặt, lập tức mặt cô ta hằn ngay một vệt máu, cô ta nhịn khóc, khó tin mà nhìn Tư Mộ Hàn: “Không.”
“Anh ba, em biết em sai rồi, là em không nên nhiều lời, anh đừng cấm em lên đây được không?”
Lãnh Thiển Thiển không tài nào nghĩ tới chỉ bởi vì cô ta lỡ lời mà anh ba cấm cô ta lên đây.
Cô ta không muốn.
Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội tiếp cận anh ba, cô ta sẽ không để mất cơ hội đến đây đâu.
Nếu đổi thành Nguyễn Tri Hạ đang khóc lóc thảm thương trước mặt Tư Mộ Hàn thì may ra anh sẽ xót thương.
Nhưng ngoài Nguyễn Tri Hạ ra anh không biết hai chữ ân cần là thế nào, nói chuyện chưa bao giờ nể nang ai, tay lại cầm lên một tập tài liệu, làm tự thế muốn ném sang nữa.
“Cô chịu cút chưa?”
Lãnh Thiên Thiến lần này sợ thật, chạy thẳng ra khỏi văn phòng.
Lãnh Thiên Thiến vừa ra ngoài, Tư Mộ Hàn lập tức gọi cho Lãnh Thiếu Khiêm.
“Em lên đây cho anh ngay!”
Lãnh Thiếu Khiêm lúc này đang phỏng vấn người mẫu mới, ai ngờ một cuộc gọi của Tư Mộ Hàn đã làm cho anh ấy sợ hãi.
Lãnh Thiếu Khiêm vẫy tay ý bảo người mẫu mới ra ngoài.
Người mẫu vừa ra ngoài, Lãnh Thiếu Khiêm mới từ tốn hỏi: “Anh ba, sao thế? Sao mà nóng nảy thế?”
“Lên đầy mau! Lắm lời thể làm gì?”
Nói xong cúp máy ngay lập tức.
Lãnh Thiếu Khiêm nhìn điện thoại đang tít tít, đau đầu đỡ trán.
Lại là đứa nào chọc anh ba giận nữa vậy?
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên sofa ngoài văn phòng, trong tay là bản vẽ, cô đang vẽ thì bất chợt thấy Lãnh Thiên Thiến vừa khóc vừa chạy ra khỏi văn phòng.
Cô hồ nghi nhìn Lãnh Thiên Thiến, thầm nghĩ, chuyện quái gì thế này?
Lãnh Thiên Thiến vừa nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ nhất thời không thể trút giận được, đành phải trừng mắt với cô, sau đó quay người ra khỏi sảnh.
Nguyễn Tri Hạ: "..”
Cô đang trong tình thế nằm không cũng trúng đạn đấy à?
Cô em đấy sao nhìn cô bằng ánh mắt thù địch thế?
Lạ ghê.
Lắc lắc đầu, Nguyễn Tri Hạ tiếp tục vẽ, linh cảm vừa xuất hiện vậy nên có tính tập trung hết mức, không để thế giới bên ngoài ảnh hưởng nữa.
Lãnh Thiếu Khiêm vừa lên đến nơi thì nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang vẽ bản thiết kế đến quên mình.
Lập tức bất mãn hừ một tiếng, nhất định là do cô gái này lại chọc anh ba nổi giận chứ gì.
Nguyễn Tri Hạ đang chuyên tâm vẽ vời không hề biết mình lại vừa vô duyên vô cớ bị vu oan.
Lãnh Thiếu Khiêm đi thẳng vào văn phòng.
Anh ấy vừa vào cửa đã bị một vật thể lạ ập tới, Lãnh Thiếu Khiêm nhanh tay lẹ mắt né sang một bên, tránh được.
Nhìn cải nghiện bắt đập mạnh vào cửa, Lãnh Thiếu Nhiễm không khỏi vỗ ngực thở hắt, khó hiểu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
“Em nói này anh ba, anh bạo lực quá đấy! Chào hỏi không có lấy một câu mà ném đồ sang thế, nếu em không né kịp thì lại đổ máu mất?”
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn về phía Lãnh Thiếu Khiêm, lạnh nhạt hỏi: “Từ hôm nay trở đi, trông chừng đứa em gái báu vật của em cho tốt vào, đừng để nó đặt nửa bước chân lên tầng chín mươi chín biết chưa?”
Lãnh Thiếu Khiêm cau mày: “Chuyện gì thế? Thiến Thiên làm gì anh rồi, anh ba chơi lớn thế?”
“Làm gì anh à?”
Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Cô ta nói người phụ nữ của anh là người ngoài, em nói cô ta làm gì anh?”
Lãnh Thiếu Khiêm: “...”