Mục lục
Vợ Nhỏ Gả Thay Được Sủng Lên Mây (Bản chuẩn) - Nguyễn Tri Hạ - Tư Mộ Hàn (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tiêu nghe vậy, nhất thời mở to hai mắt, ánh mắt nhìn Mộc Quý Bạch mang theo hờn dỗi, tựa hồ như đang hỏi, anh nói gì vậy.

Mợ út là sao, cô ấy đâu có không đồng ý kết hôn với anh ta.

"Chị Tiêu, chị còn do dự điều gì, cậu út nhà em có vẻ ngoài đẹp trai, lại có tiền, quan trọng hơn là, cậu ấy độc thân ba mươi năm, chưa từng có bạn gái, cả thể xác và tinh thần đều khỏe mạnh, chị gả cho cậu ấy đi thôi."

Nguyễn Tri Hạ hận không thể đẩy mạnh tiêu thụ Mộc Quý Bạch khiến Mộc Quý Bạch không cười nổi.

Bánh Trôi Nhỏ ở bên cạnh đang ăn gì đó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Tiêu, miệng đầy nước dâu tây, hoàn toàn không biết lúc này mình buồn cười thế nào.

Cậu bé chen miệng vào nói:

"Ba với mẹ kết hôn sao? Thật vậy ạ?" Bánh Trôi Nhỏ phấn chấn đứng dậy, vẻ mặt vui mừng: “Vậy thì tốt quá rồi! Bánh Trôi Nhỏ phải làm hoa đồng, Bánh Trôi Nhỏ sẽ tung hoa cho mẹ."

Dương Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập vui vẻ của Bánh Trôi Nhỏ, trong lòng có hơi đau đớn.

Bánh Trôi Nhỏ có vẻ cực kỳ thích Mộc Quý Bạch.

Rõ ràng mới chỉ quen biết nhau được một tuần thôi, cậu đã thích Mộc Quý Bạch đến thế sao?

Nếu cậu biết cô định dẫn cậu về hải đảo, không hề có ý định ở lại bên cạnh Mộc Quý Bạch, chẳng phải cậu sẽ cực kỳ thất vọng sao?

Trong lòng Dương Tiêu lại bắt đầu do dự rồi.

Khó khăn lắm mới quyết định được một chuyện, trong nháy mắt cô lại bắt đầu băn khoăn.

Mộc Quý Bạch có vẻ như nhìn thấu do dự của Dương Tiêu, anh nhìn về phía Bánh Trôi Nhỏ, hòa ái hỏi: " Bánh Trôi Nhỏ, con có thích sống cùng ba mẹ không?"

"Thích ạ!"

Bánh Trôi Nhỏ không chút do dự gật đầu: “Chờ ba mẹ kết hôn, con muốn nói cho Mập Mạp biết, con cũng có ba, ba con còn siêu đẹp trai, đẹp trai y như Bánh Trôi Nhỏ, cho bọn nó hâm mộ chết thì thôi."

Dương Tiêu nghe xong lời này của Bánh Trôi Nhỏ, mí mắt hơi run.

Thì ra...

Cô ấy cụp mắt, nở nụ cười cay đắng.

Là cô ấy đã nghĩ Bánh Trôi Nhỏ quá kiên cường rồi.

Cậu bé chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, làm sao có thể không khát vọng được ba yêu thương.

Trước đó sở dĩ cậu không muốn tìm ba, hoàn toàn là vì bận tâm đến cô ấy.

Hiện tại khó khăn lắm mới quen biết Quý Mộc Bạch, trong lòng cậu tràn đầy vui mừng, làm sao cũng không che giấu nổi.

Đột nhiên, Dương Tiêu nghĩ thông suốt rồi.

Cô ấy giơ tay xoa đầu Bánh Trôi Nhỏ, vô cùng dịu dàng nói: "Ừm, chờ sức khỏe của Bánh Trôi Nhỏ hoàn toàn bình phục, ba mẹ sẽ tiến hành hôn lễ, để Bánh Trôi Nhỏ làm hoa đồng có được không?"

"Được ạ được ạ."

Bánh Trôi Nhỏ cao hứng vỗ tay.

Mộc Quý Bạch nghe được Dương Tiêu nói những lời này, theo bản năng nhìn về phía cô ấy.

Dương Tiêu cũng nhìn lại, mỉm cười với anh ta.

Đáy mắt Mộc Quý Bạch lóe sáng, đong đầy ý cười.

Anh ta biết, cô đã đồng ý kết hôn với anh ta rồi.

"Cậu út và chị Tiêu định khi nào tổ chức hôn lễ?"

Nguyễn Tri Hạ ở bên hỏi.

Dương Tiêu hơi đỏ mặt, nhớ tới mình vừa rồi còn nói không muốn kết hôn với Mộc Quý Bạch, mà lúc này...

"Mùng tám tháng sáu."

Mộc Quý Bạch trầm tư một hồi, nói.

Dương Tiêu bỗng nhiên ngước nhìn Mộc Quý Bạch, đáy mắt thoáng qua vẻ hoài nghi.

Mùng tám tháng sáu?

Đó không phải là...

Như nhớ tới điều gì, mặt Dương Tiêu bỗng nhiên đỏ rực.

Mùng tám tháng sáu, tối hôm đó, không phải là ngày cô ấy và Mộc Quý Bạch say rượu loạn tình sao.

Mộc Quý Bạch đây là...

Dương Tiêu chỉ hy vọng mình đã nghĩ nhiều, Mộc Quý Bạch chắc đã sớm không nhớ rõ chuyện tối hôm đó rồi.

"Mùng tám tháng sáu, không tệ, ngày lành đó."

Nguyễn Tri Hạ giơ tay đồng ý.

"Hiện tại cách tháng sáu còn tầm ba tháng, cậu út cậu phải dụng tâm chuẩn bị hôn lễ nha, chị Tiêu có nói thế nào cũng sinh Bánh Trôi Nhỏ cho cậu, cậu không thể để người ta chịu ấm ức được." Nguyễn Tri Hạ nói.

"Đương nhiên rồi." Mộc Quý Bạch cười nói.

"Chị Tiêu, chị và cậu út mới trở về, đêm nay cứ ở tạm đây đi. Buổi tối em bảo nhà bếp làm đồ ngon, chúc mừng chị và cậu út xa cách gặp lại, nên duyên tơ hồng."

Nguyễn Tri Hạ kéo cổ tay Dương Tiêu, híp mắt cười nói.

Dương Tiêu nghiêng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, không đành lòng từ chối thịnh tình của cô, bèn gật đầu đồng ý: “Được."

Nguyễn Tri Hạ nhìn về phía Mộc Quý Bạch, hỏi: “Cậu út thấy thế nào?"

Mộc Quý Bạch cười ôn nhuận, không có ý kiến gì: “Cậu không có ý kiến. Tùy hai người vui là được."

"Tốt, vậy thì cứ quyết định thế đi."

Nguyễn Tri Hạ híp mắt, hiếm khi cười vui vẻ như thế.

Cô quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn ngồi cách đó không xa, đang nhìn cô đầy cưng chiều, nụ cười trên môi càng sâu thêm vài phần, cô trừng anh, có vài phần trêu chọc bên trong.

Tư Mộ Hàn nhìn ánh mắt động lòng người kia của cô, cười càng cưng chiều hơn.

Nguyễn Tri Hạ nhìn vẻ mặt tràn ngập nuông chiều của Tư Mộ Hàn đối với mình, trong lòng vô cùng thoải mái.

Tâm trạng khó chịu mấy ngày qua cũng theo gió tiêu tan.

Bất kể quá khứ bọn họ đã từng trải qua đau thương gì, cô cũng nên lựa chọn buông bỏ.

Đắm chìm trong bi thương sẽ chỉ biết đả thương người lại tổn thương mình hơn thôi.

Cô phải học cách kiên cường, quý trọng người trước mắt, sống tốt quãng đời còn lại.

Nguyễn Tri Hạ díp mắt, bỗng nhiên cảm thấy có chút mệt.

Cô không khống chế nổi ngáp một cái, vẻ mặt mang theo chút ủ rũ.

Dương Tiêu thấy vậy, không khỏi giơ tay vỗ vai cô, nhìn vẻ mặt uể oải kia của cô, lại nhìn mi mắt sắp không nhấc lên nổi của cô, cười nói:

"Hạ Hạ, có phải mệt rồi không, hay là em đi ngủ trước đi."

"À... Không sao."

Nguyễn Tri Hạ ra sức mở to mắt, muốn mình giữ vững tinh thần.

Cô cũng không biết gần đây mình bị làm sao, rất hay buồn ngủ.

Ban đầu cô cho rằng mình lệch múi giờ, cộng thêm thời tiết bắt đầu chuyển nóng nên mới thế.

Nhưng mấy ngày nay, cô quả thật mệt mỏi bất thường.

Chẳng qua Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là do tâm trạng không tốt nên muốn đi ngủ.

Hiện giờ ngẫm lại, e là sức khỏe có vấn đề rồi.

Chẳng thế thì sao có thể vô duyên vô cớ muốn đi ngủ được.

Thật sự quá lạ, khách còn đang ở đây, làm sao cô có thể đi ngủ được.

Nhưng mí mắt không nghe lời cứ một mực díu lại, cô thật sự buồn ngủ chết rồi.

Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt đen như mực bỗng híp lại, trong lòng cũng trở nên lo lắng hơn.

Anh đứng dậy, đi về phía Nguyễn Tri Hạ bên kia, bế Nguyễn Tri Hạ liên tiếp gật gù lên.

Nguyễn Tri Hạ bị Tư Mộ Hàn thình lình ôm lấy, sợ tới mức vội ôm cổ anh.

Nhưng rất nhanh, cô đã đỏ mặt, nhìn Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu cùng Bánh Trôi Nhỏ đều đang nhìn bọn họ, cô cực kỳ xấu hổ.

Nguyễn Tri Hạ khẽ vỗ vai Tư Mộ Hàn, quẫn bách nói: "Anh muốn làm gì, mau thả em xuống."

Tư Mộ Hàn nói với Mộc Quý Bạch và Dương Tiêu: “Tôi ôm Hạ Hạ đi nghỉ ngơi trước, hai người cứ tùy ý."

"Này, em không cần nghỉ ngơi đâu." Nguyễn Tri Hạ phản kháng.

"Mau đi đi."

Dương Tiêu xua tay giục bọn họ.

Tư Mộ Hàn gật đầu, không quan tâm đến sự phản kháng của Nguyễn Tri Hạ, trực tiếp ôm cô lên tầng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK