Tư Mộ Hàn nghe xong lời này của Nguyễn Tri Hạ, thân thể vốn đang nhấc lên bỗng cứng lại.
Sao đó anh nhảy lên giường ngồi.
Thật ra Nguyễn Tri Hạ cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi.
Nhưng ai ngờ sắc mặt Tư Mộ Hàn lại cứng đờ, Nguyễn Tri Hạ không khỏi nheo mắt, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hẳn.
"Em nhớ lần trước anh có hỏi em, nếu có người lừa em, em có tha thứ cho người đó không, không phải là anh đang nói mình đấy chứ?"
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Mộ Hàn bỗng bao phủ một tầng sương mù, khiến cho anh trông u ám hơn.
Nguyễn Tri Hạ biết có lẽ mình đoán đúng rồi.
Tư Mộ Hàn thật sự có gì đó đang lừa cô.
Cô thấp giọng cười, trong lòng có chút khó chịu, cô ra vẻ không thèm để ý quơ quơ cẳng chân, không chút để ý nói.
"Em trêu anh thôi. Đi ngủ đi. Buồn ngủ quá."
Nói xong, cô nằm xuống, nhắm hai mắt lại, trông như thật sự rất buồn ngủ.
Nguyễn Tri Hạ có chút bội phục sự hiểu chuyện của mình.
Biết Tư Mộ Hàn có bí mật lừa cô, cô không ầmĩ cũng không gây chuyện, trực tiếp coi như không xảy ra chuyện gì cả.
So với việc nói cô hiểu chuyện, còn không bằng nói cô quá sợ.
Cô không dám vạch trần Tư Mộ Hàn.
cũng sợ bí mật của Tư Mộ Hàn cô sẽ không thể biết được, cô tình nguyện coi như cái gì cũng không biết, cũng không muốn trong lòng Tư Mộ Hàn nghĩ, anh không được cô tin tưởng.
Tư Mộ Hàn ngồi ở trên giường, nhìn Nguyễn Tri Hạ nhắm mắt giả bộ ngủ thiếp đi, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên sự do dự và vùng vẫy.
Sau cùng anh nhẹ thở dài một hơi, nằm xuống, ôm Nguyễn Tri Hạ vào trong ngực, nắm lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô, trầm giọng nói:
"Có một số việc, không phải anh không muốn nói cho em, mà là vẫn chưa đến lúc đó, cho anh thời gian, anh sẽ nói cho em biết."
Lông mi Nguyễn Tri Hạ khẽ run rẩy, không nói gì.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ không nói một lời, trong lòng càng thêm khó chịu, nhưng anh vẫn lựa chọn hiện tại không nói gì cho cô biết.
Tư Mộ Hàn tắt đèn phòng, ôm Nguyễn Tri Hạ, cũng nhắm mắt lại.
Chẳng qua ở chỗ anh không thấy, nơi khóe mắt người phụ nữ thoáng qua giọt nước mắt.
Nguyễn Tri Hạ ghé vào trong ngực Tư Mộ Hàn, khóe miệng nhếch lên đầy chua xót.
Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Tri Hạ đeo thêm hai bọng mắt đi làm.
"Hạ Hạ, em sao vậy? Sao vành mắt lại thâm đen thế này?"
Một đồng nghiệp hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ cười nói: "Không có gì, chỉ là ngủ không ngon thôi."
Tóm lại cô cũng không thể nói là vì cô nghĩ nhiều, cho nên mất ngủ.
"Có phải vẫn còn phiền não vì chuyện của ngài Mộ Tư không?"
Đồng nghiệp tri kỷ hỏi cô.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: "Không phải đâu."
Đồng nghiệp thấy cô không chịu nói thật thì dứt khoát không hỏi lại nữa, chỉ
Vỗ vai cô, an ủi cô đừng nên nản chí, nói không chừng còn có cơ hội.
Nguyễn Tri Hạ cười mà không nói gì.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ tạm biệt đồng nghiệp kia thì đi đến văn phòng tổng giám đốc.
Hoa Hy vừa thấy đôi mắt như gấu mèo của cô, không khỏi hoảng sợ: "Hạ Hạ, em thức suốt đêm qua sao? Sao lại không có chút tình thần nào vậy?"
Nguyễn Tri Hạ cười khan nói: "Em đây còn không phải vì chuyện ngài Mộ Tư đã nhận lời sao, quá vui cho nên không ngủ được thôi."
Hoa Hy tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Em đó nha, quả nhiên là còn trẻ, lúc này mới chỉ bắt đầu mà đã hưng phấn đến không ngủ được rồi hả?"