Chỉ vì sai lầm của mẹ anh nên cô sẽ rời khỏi anh sao?
Nguyễn Tri Hạ rơi lệ đầy mặt, lắc đầu, vẻ mặt có chút suy sụp. Cô ôm đầu, vô cùng thống khổ nói: "Em không biết. Em thực sự không biết."
Cô thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
Nếu lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh Tư Mộ Hàn, làm sao cô có thể xứng đáng với mẹ của CÔ?
Nhưng không có Tư Mộ Hàn ở bên, trái tim cô rất đau, rất đau. Cô không nỡ.
Cho nên, bây giờ, cô thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
"Hạ Hạ, em đã nói, em sẽ không rời bỏ anh."
Đáy mắt Tư Mộ Hàn đầy ảm đạm, nhìn vẻ mặt suy sụp của cô, tim anh như bị dao cắt.
Làm sao anh lại không biết nỗi khổ của cô.
Nhưng còn anh thì sao?
Anh đã làm gì sai?
Nhìn vẻ mặt bị thương của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ càng cảm thấy đau hơn.
Cô biết việc này không liên quan gì đến anh.
Những năm đó, cô đã từng chứng kiến cảnh mẹ mình nằm trên vũng máu, người phụ nữ lái ô tô hốt hoảng bỏ trốn.
Cô nhắm mắt lại, đầu óc chỉ toàn là cảnh tượng đỏ tươi kia, cô không thể thoải mái.
Ít nhất, vào lúc này, cô không thể thoải mái.
"Xin lỗi, Tư Mộ Hàn, em thực sự không thể quên được. Chỉ cần em vừa nghĩ đến cảnh đó, trải tim em liền khó chịu."
Tư Mộ Hàn nhìn cô, đáy mắt chất chứa sự buồn bã và tuyệt vọng không thể diễn tả được.
"Hạ Hạ, em không quên được nên em muốn bỏ rơi anh đúng không?"
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy những lời đó, hoảng sợ ngước mắt lên nhìn anh, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt, cô theo bản năng lắc đầu.
"Không phải... em không có... em chỉ là..."
Nhưng mà cô chưa kịp nói hết lời, Tư Mộ Hàn đã nhìn cô, lùi lại vài bước, chán nản bị thương
mà nói:
"Em không sai, người sai là anh."
"Là anh đã đánh giá quá cao tình yêu của em dành cho anh! Anh tưởng rằng trên đời này, ai cũng sẽ rời bỏ anh, chỉ em là không."
Không phải như thế.
Nguyễn Tri Hạ mở miệng muốn nói, đó không phải lỗi của anh, cô yêu anh.
Nhưng khi lời nói đến cổ họng, chúng như bị nghẹn lại.
Làm sao cũng chẳng thể phát ra âm thanh.
Tư Mộ Hàn nhìn cô với vẻ mặt thất vọng, ánh mắt anh đầy bi thương và đau lòng khó giải.
"Nhưng bây giờ Vì sai lầm của mẹ anh, em liền giận chó đánh mèo với anh, muốn rời khỏi anh."
ka)
"Nguyễn Tri Hạ, anh còn tưởng rằng em rất yêu anh, nhưng bây giờ em lại có thể dễ dàng bỏ rơi anh. Nói đến cùng, tình yêu của em cũng chỉ có như thế".
Đôi mắt dài và hẹp của Tư Mộ Hàn như một mảnh tro tàn, như thể anh đã bị cả thế giới ruồng bỏ, cô đơn đến vậy, buồn bã và tuyệt vọng là thế.
>
Nghe những lời của Tư Mộ Hàn, trái tim của Nguyễn Tri Hạ như muốn vỡ nát.
Cô bước tới đi tới trước mặt Tư Mộ Hàn, nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, lòng cô đau đến tột cùng.
Cô nhìn anh, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô lắc đầu giải thích: "Không phải như vậy đâu, Tư Mộ Hàn. Em chỉ là..."
Nguyễn Tri Hạ nói chưa hết lời đã không kìm được tiếng khóc.
Cô thực sự không biết phải làm thế nào mới tốt.
Cô không muốn như vậy.
Thực sự không muốn.
Nhưng tại sao chứ?
Tại sao lại là mẹ anh đụng phải mẹ cô?
Nguyễn Tri Hạ cũng vô cùng đau lòng, đau đến không chịu nổi.
Cô biết rằng trong lòng anh rất khó chịu, nhưng còn cô thì sao.
Bây giờ cô đang ở trong tình thế khó xử giữa chữ hiếu và chữ tình.
Cô không biết mình lựa chọn như thế nào mới là đúng.
Anh không thể chỉ vì điều này mà phủ nhận cô yêu anh chứ.
"Nguyễn Tri Hạ, trước đây em nói anh không yêu em, cho nên mới gạt em mọi thứ. Bây giờ chẳng phải em đã nếm trải được rồi ư?"
"Nếu em thực sự yêu anh, em sẽ không có ý nghĩ bỏ rơi anh vì lỗi lầm của người khác."
Tư Mộ Hàn không muốn nghe cô giải thích bất cứ điều gì nữa.
Tất cả những gì anh biết là anh đã bị bỏ rơi rồi.
Giữa mẹ cô và anh, cô đã lựa chọn mẹ cô.
"Tư Mộ Hàn..."