Chị Hạ xinh đẹp như thế, cô ấy cũng cực kỳ thích chị Hạ.
Nhưng cô ấy cũng thích anh Thâm.
CE
Thế có phải sau này cô ấy và chị Hạ chính là mối quan hệ tình địch rồi không?
Vậy cũng có nghĩa là tương lai không thể làm bạn tốt à?
Mục Cảnh Y có chút rầu rĩ.
Toàn bộ quá trình vẫn luôn cúi đầu, đi tới đi lui, đột nhiên cô ấy và phải một bức tường thịt cứng rắn.
"Ôi chao..."
Đau quá.
Cứng quá.
Thứ gì vậy không biết?
Mục Cảnh Y ôm cái mũi đau đớn, sững sờ nhìn trước mặt mình, không biết từ lúc nào đã nhiều thêm một người, một người đàn ông rất cao lớn.
Cô ấy vốn đã rầu rĩ không vui, lúc này không khỏi có chút tức giận.
Cô ấy còn chưa nhìn thấy rõ người mình và phải là ai, đã chất vấn đối phương trước: “Anh đi đứng kiểu gì thế hả? Không thấy có người sao?"
Quan Diêm nhìn cô nhóc trong lồng ngực mình, khóe miệng không khỏi co giật.
Rốt cuộc là ai không nhìn đường hả?
Cô nhóc này, mới sáng sớm mà tính tình đã cáu kỉnh khó chiều.
Vừa đi đường vừa nghĩ gì vậy chứ?
Thiếu chút nữa và phải cậu chủ nhà anh ta rồi.
May mà anh ta đúng lúc tiến lên chắn trước mặt cậu chủ.
Tư Mộ Hàn vốn đang đi tới, nhưng vì Quan Diêm bỗng nhiên chắn trước mặt
mình, cho nên anh cũng không biết vừa rồi Mục Cảnh Y thiếu chút nữa đâm sầm vào mình.
Lúc này lại nghe thấy có tiếng phụ nữ quen thuộc, anh không khỏi nhíu mày, hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Quan Diêm trả lời: "Không có việc gì đâu ạ, là một cô nhóc đi đường nhưng không nhìn thôi, thiếu chút nữa và phải cậu chủ rồi."
Lúc này Mục Cảnh Y mới nhìn rõ người mình và phải là ai.
Nghe thấy những lời Quan Diêm nói, cô ấy có chút quẫn bách đỏ mặt.
Nói như vậy thì hình như là cô ấy không đúng.
Vừa rồi cô ấy còn...
"Chú ơi, là chú à. Ngại quá, cháu đụng vào chú rồi."
Mục Cảnh Y không khỏi càng thêm quẫn bách, cô ấy xấu hổ cười với Quang Diêm, nụ cười tươi trẻ, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Quan Diêm: “...”
Chú ơi...
Anh ta có thể nói, đời này, anh ta hận nhất cái từ này không?
Tuy Tư Mộ Hàn không nhìn thấy, nhưng nghe được Mục Cảnh Y gọi Quan Diêm là chú, trong đầu bất giác tưởng tượng đến nét mặt rạn nứt của Quan Diêm.
Khóe miệng anh cũng bất giác nhếch lên.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc lại khôi phục về ban đầu, như chưa từng có thay đổi.
Mùi hương trên người cô gái xộc vào mũi, Quan Diêm không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút khô nóng, anh ta vội vàng đẩy cô gái trong ngực ra.
Mục Cảnh Y nhìn Quan Diêm bỗng nhiên đây mình ra, có chút bất mãn nhíu mày.
Làm gì vậy?
Bỗng nhiên đẩy cô ấy ra, suýt nữa khiến cô ấy ngã sấp mặt rồi!
Có điều Mục Cảnh Y là một cô gái thuộc dạng người vô tư, một giây trước còn đang rầu rĩ không vui, một giây sau, cô ấy đã có thể cười hề hề nói chuyện trời đất.
Mục Cảnh Y tự ổn định lại thân thể, nhìn hai người bọn họ có vẻ cũng muốn xuống lầu, bèn nói: "Chú ơi, hai chú muốn xuống ăn sáng sao?"
Quan Diêm gật đầu.
Mục Cảnh Y nhất thời cười nói: “Tôi cũng vậy! Chúng ta cùng đi đi."
Cô ấy ghét nhất là ăn một mình.
Trước kia cô ấy luôn phải một mình đối mặt với cả cái bàn rộng lớn, một mình cô đơn ăn cơm.
Mặc dù được ăn đồ ngon nhất, nhưng cô ấy luôn thấy thiếu đi chút gì đó.
Quan Diêm theo bản năng quay đầu nhìn về phía cậu chủ nhà mình, sau đó nói: "Vậy thì thật không tiện, tôi và cậu chủ nhà tôi..."
"Được."
Không đợi Quan Diêm nói cho hết lời từ chối, Tư Mộ Hàn bỗng nhiên mở miệng nói.
Quan Diêm nhất thời nhìn về phía cậu chủ nhà mình, vẻ mặt hoang mang.