Thấy cô ngây người nhìn anh và Đường Thanh Nhã, trái tim anh cũng đau nhói.
Anh muốn thoát khỏi Đường Thanh Nhã, nhưng anh không thể làm được, và quan trọng hơn, anh không muốn cô biết rằng vết thương của anh lại hở ra.
Dựa vào sự hiểu biết của anh về cô, nếu cô biết vết thương của anh hở ra là vì đuổi theo cô, cô có thể sẽ lại khóc.
Anh thật sự rất sợ nhìn thấy cô khóc.
Vì vậy, anh chỉ có thể để Đường Thanh Nhã ôm cánh tay của mình, không thể đẩy ra, cũng không có cách nào đẩy ra.
Chỉ nhìn ánh mắt tràn đầy đau đớn của cô, anh không khỏi cảm thấy bất lực.
Mặc Thâm lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn và Đường Thanh Nhã đang nói chuyện rôm rả ở đó, ánh mắt lạnh lùng như một thanh kiếm sắc bén.
Anh ta bước tới ôm lấy Nguyễn Tri Hạ đang thất thần đứng đó, lạnh lùng nói:
"Tư Mộ Hàn, cậu đã từng hôn người phụ nữ khác, cậu không có tư cách có được Hạ Hạ lần nữa!"
Nói xong, anh ta trực tiếp dùng sức đưa Nguyễn Tri Hạ đang ngây người đi ra ngoài.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy Mặc Thâm đã đưa Nguyễn Tri Hạ đi, anh vô thức bước lên phía trước để đuổi theo.
Tuy nhiên, vừa mới bước một bước, sau lưng truyền đến một trận đau nhói, suýt chút nữa khiến anh ngã xuống đất.
Đường Thanh Nhã nhìn thấy khuôn mặt của Tư Mộ Hàn trắng bệch như một tờ giấy, nhìn thấy vết thương trên lưng của anh đang rỉ máu, khuôn mặt cô ta đờ ra, cô ta bước tới đỡ anh.
"Anh Mộ Hàn, anh đừng quan tâm cô ta nữa, vết thương của anh nứt ra rồi, em đỡ anh về băng bó.”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tư Mộ Hàn, Đường Thanh Nhã không khỏi cảm thấy đau lòng.
"Cút!"
Tư Mộ Hàn trực tiếp đẩy Đường Thanh Nhã ra, sự ghê tởm trong mắt anh đã đâm Đường Thanh Nhã một cách không thương tiếc.
Khuôn mặt của Đường Thanh Nhã đột nhiên đông cứng lại, cô ta nhìn Tư Mộ Hàn đang bày ra vẻ mặt hung dữ.
"Anh Mộ Hàn, rốt cuộc cô ta có cái gì tốt chứ, sao anh lại cứ chấp nhất với cô ta như vậy, cô ta hoàn toàn không tin anh, cũng không yêu anh.”
“Nếu là em, em sẽ không cãi nhau với anh một cách giận dữ như vậy mà không hỏi hay nghe bất cứ điều gì, lại càng không thể không nhìn ra vết thương của anh đã bị xé rách."
Nguyễn Tri Hạ có gì tốt chứ?
Tại sao anh Mộ Hàn lại quan tâm đến cô như vậy!
Một người phụ nữ không tin tưởng anh Mộ Hàn thì có tư cách gì xứng đáng để anh Mộ Hàn yêu chứ.
Đường Thanh Nhã không hiểu.
Trán Tư Mộ Hàn rịn mồ hôi lạnh, anh nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: "Câm miệng cho tôi!"
"Đường Thanh Nhã, giữa tôi và cô, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tự lo cho bản thân cô đi.”
Sau khi nói ra một câu tàn nhẫn như vậy, Tư Mộ Hàn lướt ngang qua Đường Thanh Nhã và đi về phía bệnh viện.
Vết thương của anh rất đau, cho dù muốn giải thích với Hạ Hạ, cũng phải đợi băng bó vết thương xong mới đi được.
Tư Mộ Hàn đi chưa được mấy bước, khí lực toàn thân dường như trong nháy mắt đã bị hút hết, thân thể lắc lư một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Đường Thanh Nhã vốn đang run lên vì tức giận trước câu nói của Tư Mộ Hàn, nhưng lúc này, cô ta thấy Tư Mộ Hàn đã bất tỉnh.
Bất chấp tức giận, cô ta hoảng sợ bước tới, vươn tay nhấc Tư Mộ Hàn đang nằm trên mặt đất lên.
Nhưng cô ta quá gầy và không có chút sức lực nào để kéo anh lên.
Đường Thanh Nhã không khỏi khóc rống lên: "Bác sĩ, y tá, giúp đỡ, có người bất tỉnh."
Cô ta lo lắng khóc lóc gọi y tá trong bệnh viện.
Y tá đẩy giường tới, đỡ Tư Mộ Hàn đã bất tỉnh lên và đưa anh đến phòng cấp cứu.
...
Nguyễn Tri Hạ bị Mặc Thâm kéo đi một quãng đường dài, tinh thần của cô mới phục hồi lại.
Cô vô thức nhìn lại, phát hiện Tư Mộ Hàn vẫn không đuổi theo, ánh mắt như mất đi ánh sáng, trong nháy mắt tối sầm lại.
Một tia hy vọng ban đầu đã bị xóa sổ ngay lập tức.
Cô còn đang mong chờ điều gì chứ?
Rõ ràng là anh đã làm trò trước mặt cô, mập mờ dây dưa với Đường Thanh Nhã ở đó.
Thế mà cô còn mong đợi anh sẽ đuổi theo cô và giải thích với cô rằng anh và Đường Thanh Nhã không có gì cả...
Nhưng anh không đuổi theo.
Nguyễn Tri Hạ không biết rốt cuộc cô muốn gì, cô đã tức giận khi anh đuổi theo, cô llaji càng tức giận hơn khi anh không đuổi theo.
Cô đứng trên đường, nhìn những chiếc xe và dòng người qua lại, đột nhiên, cô không biết phải đi đâu.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tận mắt nhìn thấy Tư Mộ Hàn hôn một người phụ nữ khác.
Cảnh tượng đó thực sự giống như một con dao sắc bén, đâm sâu vào trái tim cô, khiến cô đau đến mức không thở nổi.
Mặc Thâm nhìn cô đứng đó, trái tim cũng không nhịn được mà đau nhói.
Anh ta dùng sức ôm lấy cô vào lòng: "Hạ Hạ, đừng buồn, đừng buồn, vì một tên khốn như Tư Mộ Hàn đó không đáng đâu."
Nếu là anh ta, anh ta sẽ không bao giờ khiến cô khóc thảm thiết như vậy.
Trái tim Mặc Thâm đau nhói, trong lòng anh ta ngày càng hận Tư Mộ Hàn vì anh không biết trân trọng Nguyễn Tri Hạ, lại còn hôn người phụ nữ khác, điều này đã khiến trái tim Hạ Hạ tan nát.
Rất hiếm khi Nguyễn Tri Hạ bị Mặc Thâm ôm vào lòng mà không đẩy anh ta ra.
Cô chỉ nhìn phía trước với vẻ mặt thất thần như người mất hồn, ánh mắt vô hồn khiến người ta xót xa.
"Mặc Thâm, anh dẫn tôi đi một chỗ được không?"
Nguyễn Tri Hạ đột nhiên nói.
"Hạ Hạ, đừng hỏi tôi có thể hay không, chỉ cần em muốn, cho dù em muốn lên mặt trăng, tôi cũng sẽ đi cùng em.”
Mặc Thâm trìu mến nói.
"Vậy phiền anh đưa tôi đến khu nhà Kim Thái."
Nguyễn Tri Hạ chỉ nhớ địa chỉ căn hộ của La An An.
Ngoài An An ra, cô có thể đi đâu được chứ?
Lúc này cô rất cần An An ôm vào lòng.
Cô đang thực sự rất khó chịu.
Cô cần ai đó giúp cô giải tỏa.
Mặc Thâm sửng sốt, nhưng rất nhanh liền định thần lại.
Anh ta ôm cô và đi đến xe của mình.
Mà Nguyễn Tri Hạ cũng ngoan ngoãn phối hợp với anh ta, không hề đẩy anh ta ra.
Điều này không khỏi khiến Mặc Thâm cảm thấy vừa đắng vừa ngọt.
Đắng là cô hoàn toàn không biết rằng anh ta đang ôm cô.
Điều ngọt ngào chính là cuối cùng anh ta cũng có thể ôm cô như thế này một lần nữa.
Sau đó, Mặc Thâm không khỏi tự mắng mình vô dụng, nhưng chỉ cần ôm cô như thế này thôi cũng khiến anh ta cảm thấy ngọt ngào.
Ai bảo anh ta yêu cô chứ.
Chiếc xe nhanh chóng đến trước cửa căn hộ của La An An.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói lời tạm biệt với Mặc Thâm và bảo anh ta đừng đi theo, cô mở cửa và xuống xe.
Ngồi trong xe, Mặc Thâm nhìn Nguyễn Tri Hạ một mình đi về phía căn hộ của La An An, anh ta thật sự muốn đi lên ôm cô và nói cho cô biết.
Trên thế giới này, Tư Mộ Hàn không phải là người đàn ông duy nhất, chỉ cần cô muốn, anh ta có thể đối xử rất tốt với cô.
Nhưng anh ta cũng hiểu hạnh phúc mà cô muốn và người cô muốn không phải là anh ta.
Mặc Thâm nhếch khóe môi giễu cợt, ngồi vào trong xe, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, cứ như vậy mà hút.
Thay vì rời đi, anh ta đỗ xe trên con đường đối diện với căn hộ của La An An.
Anh ta lo lắng cho cô, vì vậy anh ta phải ở bên ngoài cùng cô.
Nguyễn Tri Hạ đứng ngoài căn hộ của La An An, nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống.
Cô nức nở một chút rồi tiến lên bấm chuông cửa.