Cũng không biết là ai biết Tư Tấn Trạch còn một đứa con trai bên ngoài.
Còn nói muốn cho Tư Gia Lạc trở về nhận tổ quy tông.
Nếu Tư Mộ Hàn không chịu ly hôn.
Bọn họ tình nguyện nâng đỡ cậu bé Tư Gia Lạc sáu tuổi làm người đứng đầu đời kế tiếp.
Tư Mộ Hàn nhìn nhóm người lớn trong nhà tuy đã già mà không đứng đắn chút nào kia.
Lạnh lùng tuyên bố một câu: "Vợ của tôi chỉ có mình Nguyễn Tri Hạ mà thôi, muốn tôi ly hôn ư? Mơ đi!"
“Vậy thì cậu mau giao vị trí người đứng đầu rồi đây! Bà chủ nhà họ Tư sao có thể là một người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế đảm đương chứ!"
Ông \ hai của Tư Mộ Hàn tiếp tục nói: "Trước đó tôi đã cảm thấy ông cụ suy nghĩ hoang đường rồi, sao có thể tùy tiện tìm một người rồi gả cho cậu như thế"
“Giờ thì tốt rồi, đến cả nơi đẹp đẽ đó cũng bị chụp lại rồi bêu rếu lên cho cả thành phố này biết! Nhà họ Tư chúng ta đã thành trò cười cho thiên hạ rồi!"
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn về phía ông hai, không biết trong tay anh đã xuất hiện khẩu súng từ bao giờ, không chút kiêng dè gì mà chĩa thẳng nòng súng về phía ông hai mình.
Khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười như có như không, nói: "Ông hai, vừa rồi tôi nghe không được rõ lắm, ông mới chửi người phụ nữ của tôi thế nào cơ?"
Người đàn ông mà Tư Mộ Hàn gọi là chủ hai kia nhìn chằm chằm khẩu súng gí trên trán mình, sợ tới mức người run lên bần bật.
Khuôn mặt bị phủ kín nếp nhặt, biểu cảm lộ rõ sự sợ hãi.
Ông ta nhìn mọi người, mọi người cũng đang nhìn ông ta và Tư Mộ Hàn, ngay cả khi Tư Mộ Hàn làm cần đến nỗi dí súng vào đầu ông ta thì mọi người, hay chính bản thân ông ta cũng không dám há họng nói nửa chữa
Lồng ngực bên dưới không ngừng phập phồng.
“Ông hai, Mộ Hàn tôn trọng chú là bậc bề trên nên không so đo!"
Anh lạnh lùng đảo mắt qua đám người nhà họ Tư, cuồng vọng và kiêu ngạo tuyên bố: "Tất cả nghe cho rõ đây! Các người chửi thầm tôi sau lưng, tôi sẽ coi như không nghe thấy."
“Nhưng nếu để tôi nghe được các người nói một câu nào không phải về người phụ nữ của tôi thì cẩn thận nòng súng tôi không có mắt, trúng ai phải chịu!"
Dứt lời, anh giờ khẩu súng trong tay lên, chỉ về phía mọi người.
Mọi người run rẩy.
Tất cả đều cúi đầu, không còn ai dám nhiều lời nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.
Chuyện đã tới nước này.
Bọn họ không thể không thừa nhận.
Tư Mộ Hàn là vị thần của nhà họ Tư.
Anh không phải người mà bọn họ có thể tùy ý ức hiếp.
“Chỉ cần ngày nào tôi vẫn còn ở đây, không một ai được phép nói gì không phải về người phụ nữ của tôi, dù chỉ một câu cũng không được"
“Ngay cả người nhà họ Tư, các người ai có bản lĩnh cứ tới tranh giành với tôi. Tôi nghênh đón cả hai tay!"
Tư Mộ Hàn đứng dậy, sau khi thốt ra mấy câu nói không thể kiêu ngạo hơn này, anh lập tức xoay người rời khỏi phòng họp.
Tư Mộ Hàn vừa đi.
Mọi người lập tức chụm đầu ghé tai bàn tán sôi nổi.
“Người phụ nữ đó đích thị là kẻ chuyên đi gây tai họa! Đầu tiên là hại chết con riêng của Tấn Trung, sau đó lại hại Tấn Trung phải ngồi tù. Giờ bị tai tiếng đến mức này rồi mà Mộ Hàn vẫn muốn bảo vệ cô ta!"
“Nếu nhà họ Tư cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bị người phụ nữ chuyên gây họa đó hại đến nỗi không có nổi một ngày yên bình mất!"
“Đừng nói lung tung nữa. Nếu có bản lĩnh thì lật đổ Tư Mộ Hàn đi rồi nói tiếp."
Một người đứng ở vị trí trung lập lạnh lùng nói lời châm chọc: "Không có bản lĩnh thì nhịn đi!"
“Bạch gia, tra ra rồi, đoạn video đó là do cô hai đăng lên."
Mộc Quý Bạch đang ngồi trên sô pha, ông ta nghe thuộc hạ nói xong thì lập tức nheo mắt.
“Chị ấy còn sống?"
Không thể tin được, chị Tĩnh Tâm còn sống.
Không những còn sống, mà trong tay còn có cả video chị Tĩnh Uyển bị người ta cưỡng hiếp!
Mười lăm năm!
Anh ta đã tìm bà ta suốt mười lăm năm.
Hóa ra bà ta vẫn chưa chết!
“Lập tức phái người đi tìm chị ấy!"