Nguyễn Tri Hạ lắc đầu nhìn về phía Vu Tiểu Manh có chút bối rối: "Manh Manh, cô vừa đập tôi sao?"
Vu Tiểu Manh không biết nói gì khi nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ như thế này: "Trời ạ, Tiểu Hạ, cô bị lạc mất hồn sao?"
Nguyễn Tri Hạ cười yếu ớt: "Không có, không phải tôi vẫn đang rất bình thường sao?"
Vu Tiểu Manh làm vẻ mặt có quỷ mới tin cô: "Hạ Hạ, tôi thấy cô cả ngày hôm nay đều trong trạng thái không tập trung."
Cô ấy gợi ý: “Buổi tối có muốn đi bar chơi không?”
Khi Vụ Tiểu Manh có tâm trạng tồi tệ, cô ấy thích đến quán bar để giải trí.
Nguyễn Tri Hạ không thích ra vào những nơi như quán bar.
Nhưng La An An thỉnh thoảng đưa cô đến chơi một vài lần.
Cô nghĩ đến việc lúc này Tư Mộ Hàn có thể đang ở bên người khác.
Nguyễn Tri Hạ vốn dĩ muốn từ chối, đột nhiên đổi miệng: "Được."
Nguyễn Tri Hạ nheo mắt, trong đáy mắt phát ra một tia u oán.
Tên khốn Tư Mộ Hàn kia dám đối xử với cô như vậy, cô cũng không cần phải ngoan ngoãn ở nhà đợi anh!
Không phải anh giấu phụ nữ ở bên ngoài sao?
Chỉ cho quan phóng hỏa mà không do dân chúng đốt đèn sao?
Anh có thể ở bên ngoài chơi bời thì cô cũng không cần ở nhà đợi anh trở về!
Cô cũng phải ra ngoài chơi bời!
Buổi tối.
Một quầy bar nhỏ.
Quán bar này vô cùng đứng đắn.
Tuy rằng ánh đèn chói mắt, nhưng không cảnh xa hoa trụy lạc như những quán bar khác.
m nhạc cũng không chói tai, phong cách ấm áp và trữ tình.
Trên sân khấu có ban nhạc underground đang biểu diễn ở đó.
Những bản tình ca trữ tình, cách phục vụ nhẹ nhàng và anh chàng pha chế đẹp trai đã trở thành những nét tô điểm đặc biệt cho nơi đây.
Trước quầy bar.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Nguyễn Tri Hạ ngồi trên ghế, hơi co chân lại, một tay chống cằm, một tay cầm ly rượu, bàn tay nhỏ nhẹ lắc nhẹ rượu trong ly.
Đôi mắt mờ ảo như một chú nai quyến rũ, thu hút sự chú ý của vô số đàn ông.
Một chiếc váy đen bó sát tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô.
Chiếc váy bó nhưng không hở hang đầy quyến rũ.
Nhiều người đàn ông đã chú ý và tiếp cận cô, nhưng không hiểu sao đều bị những vệ sĩ mặc đồ đen chặn lại một cách khó hiểu.
Vì vậy, Nguyễn Tri Hạ đã ở trong quán bar cả tiếng đồng hồ, những cũng không một người đàn ông nào đến gần bắt chuyện.
Vu Tiểu Manh cũng có chút ngà ngà, nhưng vẫn khátỉnh táo.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ thực sự đã cố gắng hết sức để chuốc say bản thân.
Không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Để men làm tê liệt năm giác quan của cô.
Giống như chỉ có say thì tim mới không đau.
Nguyễn Tri Hạ không biết mình đã uống bao nhiêu.
Cô chỉ nghĩ muốn phóng túng một chút.
Bởi vì cô thực sự rất buồn.
Uống uống, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy bụng hơi chướng nên muốn đi vệ sinh, cô che bụng rồi đi vào phòng vệ sinh.
Khi rửa tay, Nguyễn Tri Hạ nhận ra tửu lượng của mình thật sự rất tốt.
Không cảm thấy say một chút nào.
Thay vào đó, càng uống nhiều, lại càng trở nên tỉnh táo hơn.
Cô cúi đầu rửa mặt, muốn thả lỏng tâm tư.
Khi Nguyễn Tri Hạ đang rửa, cô cảm thấy vai mình bị người khác vỗ nhẹ.
Cô đột ngột quay lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô, cô ngạc nhiên mở miệng.
Nhưng cô chưa kịp nói thì bất ngờ bị đối phương bịt miệng và mũi, rồi ngất đi.
Bên phía Tư Mộ Hàn.